13 LÝ DO TẠI SAO - Trang 174

Và rồi có người gọi tên tôi. "Cậu muốn gì hả Tyler?"

Cậu ta bảo tôi đã nói đúng về bữa tiệc. "Bữa tiệc đúng là bê bối."

"Không đâu, Tyler. Không phải thế, tôi nói. Rồi tôi hỏi sao cậu ta lại đi

theo tôi.

Cậu ta nhìn chăm chăm chiếc máy ảnh và nghịch nghịch ống kính. Cậu ta

nói cần đi nhờ xe về nhà.

Lúc đó, tôi thật sự đã bật cười. Không chỉ bởi những điều cậu ấy nói, mà

còn bởi những thứ ngớ ngẩn trong suốt đêm hôm ấy. Chẳng lẽ cậu ta thật sự
không nhận ra là tôi đã biết về vụ lai vãng đêm hôm của cậu ta, về những
nhiệm vụ ban đêm của cậu ta ư? Hoặc cậu ta thật sự hy vọng tôi không hề
biết gì. Bởi vì chừng nào tôi còn không biết thì chúng tôi có thể là bạn bè,
phải không?

"Tốt thôi", tôi nói. "Nhưng chúng ta sẽ không dừng xe bất cứ chỗ nào cả."

Đôi lần trên đường lái xe về nhà, cậu hãy thử bắt chuyện với tôi. Nhưng

lần nào tôi cũng ngắt lời. Tôi không muốn tỏ ra như là mọi thứ đều ổn thoả
bởi vì nó đâu có như thế.

Và sau khi thả cậu ta xuống xe, tôi chọn con đường dài nhất để về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.