để điều khiển chiếc cờ lê và tay phải thì bám chặt lấy chiếc thang. “Mỏ lết
có vẻ vừa vặn nhưng ổ khóa lại hơi khó xoay, có thể là vì nó bị gỉ hay gì
đó.”
“Cẩn thận một chút!” Nate nói. “Anh đừng có phá vỡ nó đấy nhé!”
Roger lắc đầu. “Không có vẻ lỏng thêm được mấy.” anh nói. Nó vẫn còn
chắc quá. “A!” Anh cười toe toét. “Tôi nới lỏng được nó rồi đây.”
Roger dùng tay vặn chiếc cờ lê và khiến cho chiếc khóa chốt xoay được.
Hàng loạt những tấm ván hiện ra bên trong những bức tường. Chúng nối
tiếp nhau dịch chuyển, âm thanh nổi lên nghe như tiếng xích kéo vang vọng
trong phòng.
Một tiếng ồn chát chúa khác tiếp nối sau chúng, vọng lên từ phía sau
những tấm ván gỗ dài. Tất cả những tấm ván trong căn phòng đều run lên
bần bật. Tiếng kêu răng rắc vang lên, Nate nhận ra tiếng động của những
ván gỗ dịch chuyển đang ngày càng lớn và rõ ràng hơn.
“Chết tiệt!” Roger hét lên.
Clive lao đến giữ chiếc thang xếp ngay khi những bức tường trong căn
phòng bắt đầu lung lay. Các tấm lót ván làm bật lên lớp bụi dày cả hàng
năm trời dọc theo chiều dài của chúng. Sự rung chấn tạo ra một lớp bụi mờ
ảo. Một thoáng sau thì Nate nhận ra lý do vì sao mà Roger lại hét lên như
vậy.
Lớp ván gỗ bị dịch chuyển tạo thành một hàng giống như dàn sáo dọc.
Chiếc thang xếp bị trượt trên bức tường và thiếu chút nữa đã bị lật nếu
Clive không kịp thời lao đến tóm được chân thang để giữ cho nó được
thăng bằng. Nate và Tim lao vào giúp. Roger trượt xuống khỏi chiếc thang,
gần như nhảy lên đầu Clive, đúng lúc này một tiếng ‘rắc’ lớn vang lên
trong căn phòng. Lớp lót ván bị xoay khiến cho căn gác xép cũng biến mất