14 - TẬP 2 - Trang 314

“Làm sao chúng ta có thể tới được đó?” Xela hỏi. “Chúng ta không có xe

hơi, và tôi chắc là cũng chẳng có cái xe bus nào.”

“Ơn Chúa là sau đó chúng ta có tàu điện ngầm,” Veek lên tiếng với một

nụ cười. Một vài người trong số họ cười khúc khích.

Nate mỉm cười. “Chúng ta có bốn hoặc năm chiếc xe đạp trong tòa nhà

này, phải chứ? Mặt đất toàn là cát, nhưng trông chúng cũng khá chắc chắn
để chúng ta đạp xe trên đó. Chúng ta có thể đến sườn núi đó trong vòng
một giờ. Và khi trở lại sẽ tiết kiệm thời gian hơn, vì chúng toàn là đường
xuống dốc.”

“Chúng ta cũng có thể chỉ cần ngồi đây thôi,” Tim gợi ý. Ông đang quấn

một miếng băng dính trắng quanh miếng băng của Xela. “Thật tuyệt là,
chúng ta đều sẽ được báo là mất tích trong vòng một giờ. Sẽ có rất nhiều
người thật sự tài giỏi đang tìm kiếm chúng ta ở thế giới phía bên kia.”

“Cháu nghĩ sẽ mất khoảng ba hoặc bốn ngày trước khi một ai đó có thể

tuyên bố rằng chúng ta đang mất tích,” Debbie nói.

“Hầu hết tất cả mọi người đều được tuyên bố là mất tích khi không ai

nhìn thấy trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ,” Tim nói. “Nếu anh chàng
trong chiếc xe Taurus hay một nhóm người trong đội của anh ta không để
mắt tới tôi trong vòng sáu mươi phút, thì sẽ có một mớ hỗn độn đấy.”

“Ừmmm...” Roger nói, “Tôi nghĩ là anh ta đã chết.”

Gương mặt Tim chùng xuống. “Gì cơ?”

Roger hất đầu về phía trước tòa nhà. “Tôi nhìn thấy nó khi đang chạy

thục mạng vào đây. Chiếc xe Taurus màu xanh lá với một chiếc túi khí bị
bật tung ra. Trông có vẻ như có máu ở trên đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.