buộc cổ chân của họ vào với nhau như thế nào - một mánh học được từ
Tim, và cũng không hề tốt đẹp gì khi tự hỏi rằng vì sao ông lại biết được
cách này, và đã bao lần ông thực hành việc này - kéo một người đi qua
phòng sinh hoạt chung rồi lôi họ xuống những bậc cầu thang. Việc này diễn
ra một cách chậm chạp, Clive tự an ủi bản thân rằng đầu của người đàn ông
đầu tiên đã không bị nứt ra làm đôi khi nó nảy tưng tưng trong lúc bị kéo lê
xuống cầu thang.
Gã đàn ông cao to nhất đã gây ra rất nhiều sự phiền hà cho anh. Bên
cạnh trọng lượng, thân hình hắn ta cũng không hề bình thường. Hắn có đôi
mắt to thô lố, cái miệng rộng quá khổ, và còn nhiều vấn đề khác thường
hơn thế. Khi Clive nhấc chân hắn lên để buộc lại, thì chúng lệch hẳn nhau.
Đầu gối hắn ở quá cao, còn vùng hông thì quá lỏng lẻo. Những ngón tay
hắn lại quá dài. Không phải giống độ dài của một quái vật ngoài hành tinh,
nhưng cũng đủ để thấy là bất thường. Đáng chú ý nhất là hai ngón tay mà
Tim đã làm gẫy trên bàn tay trái của hắn.
Có một thuật ngữ mà bạn bè của Clive hay sử dụng, những người làm
việc rất nhiều với trò chơi trên máy tính - “Thung lũng giả tạo.” Đó là một
ngưỡng tâm lý nơi mà mọi thứ đều trông rất giống với “con người”, nhưng
vẫn không đủ để gọi đó là “con người”. Đó là lý do tại sao mà một vài ma
nơ canh trông rất đáng sợ, trong khi những con khác lại không hề như vậy.
Con quái vật CGI trông có vẻ đỡ kinh khủng hơn những cư dân CGI.
Người đàn ông cao to kia có lẽ đã ở trong thung lũng giả tạo. Hắn ta là
một người sống - hoặc đã từng sống - người có những đặc điểm gần giống
với con người nhưng không đủ để có thể được gọi là con người thực thụ.
Hắn trông rất đáng sợ. Andrew đã nhắc đến tên của người đàn ông này,
nhưng khi Clive dừng lại nhìn vào cái xác này, thì cái tên hiện lên trong đầu
anh lại là “Grendel.”
Không hiểu sao, đặc điểm người phụ nữ lớn tuổi lại có vẻ dễ dàng phân
biệt hơn. Không thể nhầm lẫn giữa bà với một người bình thường. Khuôn