Nhưng ngày nào đó, lại đoàn viên…”
Bỗng chốc trên mặt, lửa bừng lên
Như tuyết trắng trong chặn ngang dòng
Trên ngực của tôi nàng gục xuống
Và thổn thức như kẻ điên cuồng.
“Anh đừng đi vội – nàng kêu lên –
Để em khóc cho nỗi buồn thương
Cho anh, cho chim ưng sáng chói…”
Linh hồn trùm lấy – lời bỗng ngừng…
1840
HÃY ĐẾN VỚI EM
Hãy đến với em, khi gió mát
Biếng lười lay khẽ những cánh rừng
Thảo nguyên, đồng cỏ - cả thế gian
Chiếc áo khoác mơ màng sẽ mặc.
Hãy đến với em, khi trăng thanh
Lặn bơi trong những đám mây đen
Hoặc khi trăng giữa trời quang đãng
Chiếu vào mặt nước phẳng như gương.
Hãy đến với em, khi mà em
Chìm đắm trong suy nghĩ về tình
Hãy đến với em, khi người đẹp
Nóng lòng, sốt ruột đợi chờ anh.
Hãy đến với em, một khi tình