1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1441

học Nghệ thuật Tân Nhật Bản” trong ví Ushikawa ra, bỏ vào túi áo khoác
của mình.

“Xin lỗi nhé,” trước khi đi, Tamaru lại nói với Ushikawa.

Tamaru vào buồng điện thoại công cộng gần nhà ga, cắm thẻ gọi điện,

quay số điện thoại Ushikawa vừa cho mình. Đó là số điện thoại nội đô
Tokyo. Có vẻ là khu Shibuya. Sau sáu tiếng chuông, đối phương bắt máy.

Tamaru cắt bỏ phần dạo đầu, đọc cho bên kia nghe địa chỉ khu chung cư

ở Koenji và số phòng.

“Viết lại chưa?” anh ta hỏi.

“Có thể nhắc lại lần nữa được không?”
Tamaru lập lại một lần. Bên kia ghi lại, rồi đọc lại lần nữa xác nhận.
“Ở đó có một ông Ushikawa,” Tamaru nói. “Biết ông Ushikawa chứ?”

“Ushikawa?”bên kia nói.
Tamaru tảng lờ câu của bên kia, tiếp tục nói: “Ông Ushikawa đang ở đó,

tiếc là ông ta không còn thở nữa rồi. Có vẻ không giống chết vì nguyên
nhân tự nhiên. Trong ví có mấy tấm danh thiếp ‘Quản lý chuyên trách Hội
Chấn hưng Văn học Nghệ thuật Tân Nhật Bản’. Nếu cảnh sát phát hiện ra
thứ đó thì e sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra và liên hệ với các vị. Xét tình
thế hiện nay, để xảy ra chuyện đó hẳn là sẽ phiền phức lắm. Nên xử lý sớm
thì hơn. Nghiệp vụ này là sở trường của các vị còn gì, nhỉ?”

“Anh là ai?” bên kia hỏi.

“Một người báo tin nhiệt tình,” Tamaru nói. “Tôi đây cũng thích cảnh sát

lắm. Như các vị thôi.”

“Chết không phải vì nguyên nhân tự nhiên?”
“Ít nhất cũng không phải là chết già, cũng không phải yên ổn mà sang

thế giới bên kia.”

Bên kia trầm mặc giây lát. “Vậy, ông Ushikawa ấy làm gì ở chỗ đó?”
“Chuyện ấy thì tôi chịu. Cụ thể thế nào thì phải đi hỏi ông Ushiwaka,

nhưng tôi vừa nói với anh rồi, giờ ông ấy đang trong tình trạng không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.