giảm tồi tệ trong cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu 2008. Tại thời điểm
tôi viết cuốn sách này, Quỹ tiền tệ Quốc tế (IMF) ước tính là nền kinh tế
nước này đã co lại 7,5% trong năm 2009. Latvia, một trung tâm tài chính
đầy tham vọng, thậm chí còn có nền kinh tế tồi tệ hơn. IMF ước tính rằng
sau sự sụp đổ của giai đoạn bùng nổ theo định hướng tài chính của mình,
nền kinh tế nước này đã thu hẹp 16% trong năm 2009. Dubai, tự cho mình
là trung tâm tài chính của khu vực Trung Đông, dường như có khả quan hơn
một chút so với các đối thủ Châu Âu của mình, nhưng cũng đã thừa nhận
thất bại bằng việc công bố một lệnh hoãn trả nợ đối với các tập đoàn nhà
nước lớn trong tháng 11 năm 2009.
Trước khi bị mất vị thế của mình, các nền kinh tế này được tôn vinh như là
những tấm gương điển hình về một mô hình kinh doanh được dẫn dắt bằng
tài chính mới cho các nước muốn tiến lên phía trước trong thời đại toàn cầu
hóa. Cho tới tháng 11 năm 2007, khi những đám mây đen đã nhanh chóng
đổ dồn vào các thị trường tài chính quốc tế, Richard Portes, một kinh tế học
về chính sách nổi tiếng của Anh, và Fridrik Baldursson, một giáo sư
Iceland, đã long trọng tuyên bố trong một báo cáo gửi Phòng Thương mại
Iceland “xét một cách toàn diện, sự quốc tế hóa khu vực tài chính ở Iceland
là một thành công đáng kể mà các thị trường nên thừa nhận”.
Đối với
một số người, ngay cả sự sụp đổ gần đây của Iceland, Ireland và Latvia
cũng không đủ thuyết phục họ từ bỏ chiến lược kinh tế được dẫn dắt bởi tài
chính. Tháng 9 năm 2009, Thổ Nhĩ Kỳ tuyên bố rằng họ sẽ thực hiện một
loạt các chính sách nhằm chuyển nước này thành một trung tâm tài chính
khác của Trung Đông. Ngay cả chính phủ Hàn Quốc, một đất nước mạnh về
sản xuất truyền thống, cũng đang thực hiện các chính sách nhằm biến mình
thành trung tâm tài chính của khu vực Đông Bắc Á, mặc dù sự nhiệt tình
của nước này đã bị sứt mẻ từ sự sụp đổ của Ireland và Dubai, các nước mà
Hàn Quốc muốn học tập theo.
Bây giờ, rắc rối thực sự nằm ở chỗ những gì các quốc gia như Iceland và
Ireland đang thực hiện chỉ là những hình thức cực đoan hơn của các chiến
lược kinh tế đang được theo đuổi bởi nhiều quốc gia - một chiến lược tăng