26 TRUYỆN NGẮN SƠN NAM - Trang 122

- Khỉ này đâu có lớn con! Ở Sở Thú Sài Gòn, tôi gặp nhiều thứ lạ hơn.

Hay là con... xà niên, con đười ươi?

Ông Tư Huỳnh đưa tay khều nhẹ tôi. Tôi chợt nhó lại lời căn dặn ban

nãy nên nói vuốt ve trở lại:

- Thưa ông, chác mấy con khỉ này có nguồn gốc lạ lùng...
Ông Hai Khị gật đầu:
- Quý lắm đó thầy Hai... Bởi vậy, tôi ít khi nói chuyện xưa cho người

khác nghe.

Ông Tư Huỳnh nói xen vào:
- Thầy Hai này hơi bịnh. Thầy chưa hiểu tại sao ở đây thiên hạ sống

hoài ăn cá quá nhiều. Thầy muốn tìm thuốc bổ đó.

- À! Hồi xưa, ông bà mình tới rừng U Minh này, mang bịnh nhưng cố

gắng mà sống."Bịnh ở đâu thì thuốc ở đó." Ông bà mình nói nghe thậm
phải.

Rồi thì ông Hai Khị bắt đầu kể chuyện. Xưa kia, thời ông Mạc Thiên

Tứ - con của Mạc Cửu, một người Trung Hoa sang tị nạn ở Việt Nam vùng
chợ Hà Tiên - thì sung túc nhưng rừng U Minh còn sầm uất, khỉ sống từng
bầy đôi ba chục con. Người Việt Nam đến rừng U Minh tìm huê lợi thiên
nhiên. Họ chê cá tôm vì cá tôm bán rẻ hơn cọp và khỉ. Bấy giờ, cọp, khỉ và
rừng rậm nuôi dưỡng cho nhau. Khỉ ăn trái rừng, lớn lên khỉ làm mồi cho
cọp; cây sanh trái làm thức ăn cho khỉ.

Ông Hai Khị nói:
- Cách đây một trăm năm, ông cai Thoại đến U Minh, ra tài đánh cọp.

Cọp chết quá nhiều hoặc chạy trốn về phía núi Tà Lơn, bên Cao Miên.

Tôi chợt nghĩ ra một ý:
- Thưa ông... Thế là khỉ sanh sản nảy nở quá nhiều.
Ông Hai Khị gật đầu lia lịa:
- Ðúng vậy. Ðúng vậy. Xưa kia, thiên địa tuần hoàn theo luật riêng. hết

cọp, khỉ sống hoài trở thành... chúa sơn lâm. Ông cai Thoại đã vô tình là
thay đổi luật trời đất. Nhưng may quá, người Việt Nam đến rừng U Minh,
tìm cách để bắt khỉ.

Tôi hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.