27 BÀI HỌC TỰ CỔ VŨ BẢN THÂN - Trang 182

Ngày nào tan học, Văn Long cũng phải đi qua một cây cầu vượt dành

cho người đi bộ.

Trên cây cầu vượt đó lúc nào cũng náo nhiệt, có rất nhiều người bày

hàng rong, có người bán cá vàng, có người bán chó con… Bao nhiêu thứ
hấp dẫn. Văn Long cảm thấy cầu vượt chẳng khác nào cái túi thần kỳ của
Doraemon, ngày nào cũng có những thứ mới mẻ khiến người ta thích
thú.

Bởi vậy, tan học đi qua cầu vượt là thời gian hạnh phúc nhất của Văn

Long. Đó là khoảng thời gian mà cậu được ung dung và tự do tự tại. Lúc
thì cậu dừng lại sờ đầu con chó nhỏ, lúc lại ngắm nghía mấy con cá
vàng…

Hôm nay tan học, như thường lệ, Văn Long đi về phía cầu vượt, từ xa

đã thấy một nhóm người đang tụ tập ở đó.

- Chuyện gì mà náo nhiệt thế nhỉ? - Văn Long vội vàng bước lại gần,

len nhanh vào bên trong.

- Ối! - Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Văn Long bất giác kêu lên. -

Trước mặt cậu là hai mẹ con rất đáng thương, người mẹ bế đứa con quỳ
trên mặt đất, đứa con gầy giơ xương. Trước mặt họ đặt một tờ giấy, trên
đó viết đặc những chữ. Bên cạnh tờ giấy là một cái bát, trong đó đựng
mấy đồng xu lẻ.

Đọc những chữ viết trên tờ giấy, ai cũng xót xa thương cảm. Thì ra

đứa bé đáng thương này mắc bệnh nan y, cần một số tiền lớn để điều trị.

Văn Long vẫn luôn cho rằng mình là một người cứng cỏi, vậy mà

nhìn thấy cảnh này cũng thấy sống mũi cay cay, nước mắt suýt nữa thì
tràn ra. Cậu lục lọi hết các túi của mình, chỉ tìm ra được 6 nghìn, bỏ vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.