27 BÀI HỌC TỰ CỔ VŨ BẢN THÂN - Trang 65

Tiết trời mùa xuân giống như tâm trạng của trẻ con vậy, thay đổi

nhanh liên tục. Lúc trước trời nắng đẹp như thế mà giờ đã đổ mưa. Mưa
càng lúc càng to, Văn Chương và Văn Long thấy vậy bèn vội vàng co giò
chạy về nhà, chỉ có Nhất Đạt là vẫn đứng ở ngã tư.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, quần áo của Nhất Đạt đã ướt hết. Lúc này

Trúc Giang cầm ô đi qua, thấy Nhất Đạt ướt lướt thướt như vậy thì gọi
to:

- Nhất Đạt, mưa to rồi, về nhà thôi.

Nhất Đạt lau nước mưa trên mặt, kiên định nói:

- Không được! Giờ tớ là quân nhân, không có lệnh của sĩ quan Văn

Chương thì tớ không thể rời khỏi đây được.

Trúc Giang chẳng hiểu gì, không biết Nhất Đạt định giở trò gì đây.

Mưa to quá rồi, Trúc Giang khuyên thế nào Nhất Đạt cũng không đổi ý,
cô bé đành đi tìm cô Vân. Cô bé nghĩ, có cô Vân thuyết phục nhất định
Nhất Đạt sẽ nghe lời! Không ngờ, Nhất Đạt cũng không chịu nghe cô
Vân.

Mặc dù trời đã tối dần, quần áo ướt sũng, dính chặt vào người,

nhưng binh sĩ Nhất Đạt vẫn nói với cô Vân:

- Em là một quân nhân, không có mệnh lệnh của sĩ quan Văn

Chương, em không thể rời khỏi đây.

Cô Vân lo lắng lắm, dù vẫn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân sự việc,

nhưng nghe Nhất Đạt nói “mệnh lệnh của sĩ quan Văn Chương”, cô bèn
vội vàng gọi điện thoại cho Văn Chương:

- Văn Chương, mau đến trường hạ lệnh, bởi vì không có mệnh lệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.