“Đừng chuyển đi! Đừng chuyển đi!”
chị Rắn nước mắt ngắn nước mắt
dài đọc một bài thơ lưu luyến. “Cô
hãy ở lại đây đi!” Chú Giun bê một hộp
khoai tây đặt trước mặt cô Dúi. “Việc
này…” bỗng nhiên cô Dúi thấy cảm
động, buông va-li xuống. Nghĩ kĩ thì
tuy ba người hàng xóm này có ồn ào
một chút nhưng đó cũng không phải là
việc gì xấu lắm. Tuy nhiên, làm thế nào để cho họ biết được sự
khó chịu của mình đây nhỉ? Ái chà, cô Dúi ngẫm nghĩ một lát rồi
nhún người, cất tiếng hát lanh lảnh: “Thật ra tôi không muốn đi
đâu, tôi vẫn muốn ở lại, cùng với các bạn trải qua những mùa đông
dài rét mướt; nhưng trái tim của tôi, sao có thể chịu được những âm
thanh chát chúa…” cô Dúi xoa tay lên ngực, thể hiện sự đau đớn tột
cùng. Ba người hàng xóm của cô đã hiểu ra sự tình, cùng đồng thanh
nói: “Xin lỗi cô nhé!” Từ đó về sau, mỗi buổi tối lại trở về với sự
yên bình vốn có, cuối cùng thì cô Dúi cũng đã có thể yên tâm ngủ
ngon rồi. Có điều, cô vẫn còn chút áy náy.
Một hôm, cô Dúi chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, mời ba người
hàng xóm đến nhà để cảm ơn họ. Không ngờ, cả ba đều nói: “Có gì
mà phải cảm ơn chứ?” Sau đó ba người lần lượt dẫn cô về nhà của
mình, cô Dúi ngạc nhiên, đứng ngây ra: Ba ngôi nhà đều được trang
bị cửa sổ cách âm, cửa ra vào cách âm và tường cách âm, ngoài ra còn
một số thiết bị giảm tiếng ồn nữa, tất cả đều rất hiện đại! Hi
hi, thực ra tiếng ồn thì vẫn còn đó, chỉ là nó không truyền đến
được tai của cô Dúi mà thôi!
Sưu tầm
Trò chuyện cùng bé