5 GIỜ 25 PHÚT - Trang 172

- Đúng là đàn bà - anh ta lẩm bẩm khó chịu - Cô ta nhởn nhơ dạo chơi

ngoài thị xã Exter, giao cho mình cái công việc khốn khổ này.

Nhưng giọng nói du dương của Emily lại văng vẳng bên tai, khiến

Enderby không còn than vãn gì nữa.

Mặc đầy đủ quần áo xong, chàng nhà báo kín đáo ra khỏi biệt thự.

Trời đêm còn giá lạnh và tăm tối hơn anh ta nghĩ.

Liệu Emily có biết lòng tận tụy và nỗi vất vả này của mình không?

Hết sức thận trọng, Enderby lách vào khu vực lâu đài Sittaford. Phu

nhân Willett không có chó giữ nhà nên anh thấy không cần lo mặt đó. Ngôi
nhà nhỏ của người làm vườn ở phía sau sáng ánh đèn, nghĩa là có người
đang ở trong đó. Toàn bộ tòa lâu đài tạo thành một khối đen xì, chỉ một ô
cửa sổ trên tầng hai sáng đèn.

Enderby thầm nghĩ: "Cả tòa nhà đồ sộ này mà chỉ có mỗi hai phụ nữ ở

trong. Vậy mà họ không sợ nhỉ"? Cứ cho rằng Emily nghe thấy câu "Mong
sao cho chóng đến tối!" thật, nhưng chắc đâu câu đó có ý nghĩa gì quan
trọng? Mình không tin. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Enderby này cũng làm
đúng như lời cô em căn dặn."

Sương mù đày đặc. Enderby rón rén đi vòng quanh tòa nhà mà không

lo có ai nhìn thấy. Anh cảm thấy hoàn toàn không có gì lạ. Quan sát kỹ, anh
thấy các cửa đều khóa.

"Liệu có chuyện gì sẽ xảy ra không?" chàng nhà báo thầm nghĩ, cảm

thấy thời gian trôi quá chậm chạp. Anh ta lấy trong túi áo ra chai rượu
whisky nhỏ cẩn thận mang theo, uống một ngụm nhỏ cho ấm người.

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Enderby thấy mới mười hai giờ kém hai

mươi, vậy mà anh tưởng đã gần sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.