5 GIỜ 25 PHÚT - Trang 243

- Mặt mũi tôi xem chừng tàm tạm. Cảm ơn chị, Violettet.

- Chi quả là con người dũng cảm!

- Chị lầm đấy. Đã nhiều lúc tôi tưởng phải bỏ cuộc... Tôi không dũng

cảm như chị tưởng đâu.

- Tôi hiểu tâm trạng của chị. Tôi cũng đã nếm mùi tâm trạng như thế

vì lo cho Brian. Anh ấy chưa bị người ta nghi, chỉ vì hôm xảy ra vụ án anh
ấy không có mặt ở đây. Nhưng nếu cảnh sát biết được hôm ấy Brian ở đâu,
thì họ lập tức phát hiện ra chuyện anh ấy giúp cha tôi vượt ngục.

- Chị nói gì? - Emily ngạc nhiên hỏi.

- Người tù vượt ngục Princetown hôm trước kia là cha tôi. Chính vì

thế mà mẹ tôi và tôi đến thuê tòa lâu đài này ở đây. Tội nghiệp cha tôi!
Tính nết cha tôi xưa nay luôn kỳ cục, nhiều lúc chính ông cụ không biết
ông cụ đang làm gì nữa. Chúng tôi gặp và quen Brian trong lúc ngồi trên
tàu biển... rồi tôi và anh ấy...

- Tôi hiểu.

- Tôi bèn kể hết chuyện cha tôi cho Brian nghe, và hai chúng tôi lập

một kế hoạch để giải thoát cho cha tôi. May mà tiền chúng tôi không thiếu,
thừa đủ để Brian thực hiện kế hoạch, bởi nhà tù Princetown nhà tù hết sức
khó vượt ngục. Khi thoát ra được, cha tôi tính ẩn náu trong động Pixie, sau
đó tôi và Brian làm những công việc thay cho đám đầy tớ gái. Chính Brian
đã gợi cho chúng tôi thuê nhà trong khu vực này, và khuyên chúng tôi trả
số tiền khá lớn, đủ để đại úy Trevelyan chịu nhường nhà trong một thời
gian.

- Không may là cha chị lại không thoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.