7 NGÀY ÂN ÁI - Trang 36

Người đàn ông thản nhiên cười, cuồng ngạo cười không dứt,trong mắt
mang theo chút cương quyết bất cần."Hình như em rất sợtôi?"

Giọng nói của hắn lọt vào trong tai, vốn dĩ nghe rất êmnhưng đối với nàng
lại là một loại hành hạ giày vò.

"Không, tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi… Cảm tạ ngài đãgiúp đỡ!" Úc Noãn
Tâm quay đầu đi, nói nhỏ.

Nụ cười trầm thấp thoát ra từ cổ họng của hắn. "Tôi chorằng… nói lời cảm
ơn thì phải thành khẩn nhìn vào mắt đối phương."

"Hả?" Úc Noãn Tâm liếc nhìn sang, nhưng lại rơivào một cặp mắt mang
theo ánh cười nhạt lạnh lùng.

"Mau nhìn kìa, kia không phải là Hoắc Thiên Kình sao?Trời ạ… mau
lên…" Kêu lên một tiếng kinh ngạc, các phóng viên chen chúc tiếnlên, lập
tức xông tới, giơ máy ảnh nhao nhao lên.

Úc Noãn Tâm thoáng chốc nhíu mày, giờ khắc này, động tác củahai người
quả thực có chút ám muội

"Thiên Kình…" Đúng lúc này, Ngu Ngọc xuất hiện,kéo theo tất cả sự chú ý
của mọi người.

Chỉ thấy cô ta trang nhã đi lên phía trước, trên mặt mangnét cười mê hoặc
chúng sinh, đưa cánh tay nhẹ khoác lên tay Hoắc Thiên Kình."Thiên kình,
thì ra anh ở chỗ này, làm hại em đi tìm mãi!"

Giọng nói của cô ta hết sức ngọt ngào, mang theo một chútnũng nịu làm
say lòng đàn ông.

Hoắc Thiên Kình nhìn Úc Noãn Tâm ở trong lòng, miệng hơi cườicười, sau
đó đĩnh đạc đứng thẳng, dáng người lừng lững to lớn, tức khắc trởthành đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.