Ảo Mộng
Tặng Đức Hollywood
-N
hân vật “đặc biệt” của chúng ta sẽ xuất hiện.
- Ở đâu?
- Buổi offline chiều chủ nhật này.
- Thật vậy à?
- Hôm nay cậu chưa lên diễn đàn hay sao?
- Chưa. Thú vị. Ai lo mẫu?
- Tôi. Có hai cô bé bên trường điện ảnh. Ham đứng trước ống kính
như mắc nghiện.
- Tốt. Có cơ hội cho tôi thử lens 70-200 VR.
- Kính phục và ghen tị. – Taysieudang gửi biểu tượng hai bàn tay vỗ
vào nhau. – Thế nhé, hẹn gặp lại chiều chủ nhật.
- Chúc cho nàng Canon 1DsMII không bị ngấm nước cho tới ngày
hôm ấy.
- Cậu đang có nhu cầu chuyển xuống khoa răng đấy hả? Đụng đến nỗi
đau của người khác là thói quen hèn hạ nhất trong mọi thói quen hèn hạ.
Vĩnh cười ha hả trước màn hình rồi cũng nhanh chóng thoát khỏi
Yahoo Messenger. Cậu thu chiếc Nikon vào túi xách rồi vội vã dắt xe máy
thẳng hướng đến khách sạn Karanki. Ở đó có một sự kiện lớn ra mắt các
sản phẩm công nghệ của Nhật Bản. Cậu được thuê chụp trọn gói buổi lễ
khai mạc. Công việc đơn giản, chỉ hơi mất sức vì phải chạy lăng xăng đến
tận chiều với chiếc máy nặng chịch. Trên đường đi, Vĩnh nhẩm tính chi phí
tráng rửa ảnh và phấn khởi với khoản thu nhập có thể tùng tiệm cho đến
cuối tháng. Trong 20 ngày còn lại, cậu sẽ tha hồ tham gia những buổi
offline của diễn đàn mà không còn phải lo đến cơm áo gạo tiền.