ông đã đổ ra, đến nỗi ông và người trợ lý Wolte khản cả giọng vì thử
nghiệm, mà thành công có vẻ vẫn còn rất xa vời. Khi Baer đang
ngồi trầm tư suy nghĩ, thì chợt nghe Wolte hét tướng lên sau lưng
ông: "Thưa thầy, thầy có nghe thấy gì không?" Baer quay đầu lại
nhìn người trợ lý một cách mệt mỏi, Wolte chỉ ra ngoài cửa sổ nhắc
lại câu nói lúc nãy.
Thì ra bên ngoài ai đó đang đánh ghi ta, tiếng đàn vọng vào
trong phòng của họ nhưng nghe không rõ giai điệu chỉ nghe loáng
thoáng tiếng "Tưng tưng" thôi, nhưng họ cảm nhận như tiếng suối
chảy róc rách, Baer mãi nghe tiếng đàn, chợt ông bừng tỉnh, nhảy
lên đấm một quả thật mạnh vào người trợ lý, và cũng hét lớn: " Tìm
ra rồi, Wolte ơi, cậu khá lắm!".
Chỉ vì độ nhạy của máy phát và máy thu của họ quá thấp, nên
cường độ âm thanh quá yếu, không thể phân biệt được, trong khi
chiếc ghi ta lại có hộp đàn cộng hưởng có tác dụng khuếch đại âm
thanh, Baer liền phác thảo hình thiết kế hộp khuếch đại âm
thanh, vì nóng lòng thử nghiệm mà chưa có ngay vật liệu để làm, họ
liền tháo tấm ván giường ra, hai người làm suốt ngày đêm, để
đóng cho bằng được chiếc hộp cộng hưởng, họ chỉ gặm mẩu bánh
mỳ cầm hơi, sau đó họ lại cải tiến máy, tính ra họ đã làm việc liên
tục suốt hai ngày hai đêm không hề nghỉ ngơi chợp mắt, đúng vào
những ngày hè nóng bức, mồ hôi đầm đìa, đến tối ngày thứ ba
thì công việc mới hoàn thành, họ quên cả mệt nhọc, nét mặt hai thầy
trò đều rạng rỡ, họ biết rằng đây chính là giờ phút quyết định
thành bại.
Họ mắc đường dây, Baer ở trong phòng thí nghiệm, còn Wolte ra
bên ngoài cách xa đến mấy gian phòng, cửa đóng thật kín bảo đảm
không thể nghe được tiếng nói của nhau, họ áp ống nói và ống
nghe vào tai rồi bắt đầu gọi thử: "Wolte, cậu có nghe thấy tiếng
tôi nói không?" Baer chăm chú lắng nghe, và ông đã nghe thấy