99 TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Trang 144

CHỮ LẺ

Một ông thầy đồ đã dốt lại hay xổ chữ. Bất kể ngồi nói

chuyện với ai cũng tìm cách nói cho được vài chữ nho ra vẻ ta đầy
nhiều chữ. Nhiều lần bị vợ nghe thấy ông nói toàn những chữ
quen, mới bảo chồng:

- Ông ạ! Ông có một chút chữ để dành mà làm ăn chứ gặp ai ông

cũng vung vãi lưng vốn ra thì hết sạch còn gì?

Thầy đồ ta gắt:

- Bà thì biết gì cái gì mà cũng nói. Chữ thánh hiền chứ có phải

tiền của gì đâu mà cứ tiêu là hết! Mới lại có nói hàng ngày là mấy
chữ lẻ chứ lưng vốn tôi còn cất trong bụng đây này! Tôi có tiêu là
tiêu mấy chữ lẻ đấy thôi.

CÂY BẤT BỂ ĐÔNG

Một thầy đồ dạy cho trẻ học. Đến câu: “Phàm huấn mông”

(phàm việc dạy học) trong sách Tam Tự Kinh, thầy không rõ nghĩa,
không giảng thì không đành, liều mà nói:

- Câu này nói là: ông Phàm, ông Huấn, ông Mông.

Trẻ cứ theo lời thầy mà hét tướng lên.

Đến bài khác có chữ “bôi” là cái chén, thầy cũng bí, thấy có bộ

“mộc” đứng cạnh chữ “bất” đoán là một loài cây bèn giảng:

- Chữ “bất” là cây bất.

Một học trò nghe thấy cây lạ bèn hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.