99 TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Trang 159

- Bình sinh ta chỉ có thể chữa người ra ma, giờ đây bắt ta phải

chữa ma ra người thì làm gì có phương thuốc nào.

CÒN TRÁCH TÔI Ư?

Một nhà nọ tìm thầy lang đến chữa bệnh cho con bị sốt nóng

rất dữ. Thầy bắt mạch bốc thuốc cho uống, đứa bé uống
thuốc xong, thấy lăn đùng ra chết. Bố mẹ nó đem con đến tận
nhà bắt đền. Thầy không chịu, đưa tay ra sờ trán thằng bé rồi
nói:

- Thế này mà còn trách tôi ư? Ông bà bảo chữa cho nó khỏi nóng

mà bây giờ đã lạnh toát thế này, còn phải chữa gì nữa?

CÁI CHỔI LÔNG GÀ

Một anh chàng nọ tập tạnh theo học nghề làm thuốc. Mỗi khi

thầy đi đâu là anh ta theo sát để xem cách thầy đoán bệnh và chữa
bệnh ra sao.

Một hôm, hai thầy trò đến nhà một bệnh nhân. Vừa mới bắt

mạch thầy đã lớn tiếng la rầy con bệnh:

- Sao đã dặn mãi là đừng ăn quýt mà vẫn không nghe. Thật là quá

thể đi mất. Thôi, mau đi tìm thầy khác.

Nghe thầy nói thế, cả nhà bệnh nhân hoảng quá thú nhận việc

đã cho bệnh nhân ăn vài quả quýt và van nài thầy thương tình mà
chữa chạy cho.

Anh học trò thấy vậy trong bụng rất lấy làm phục. Chiều về,

nhân lúc thầy vui vẻ, mới hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.