ÁC BÁ - Trang 137

Cường Tử càng xem càng say mê, thời gian hai giờ huấn luyện buổi sáng
đều dùng để đọc sách. Thực ra Cường Tử rất may mắn, sách là Chu Bách
Tước cho hắn,mà không phải một gã bỉ ổi đầu tóc rối bù nào đó cầm cuốn
sách nói với hắn:

- Bằng hữu, tôi thấy cậu cốt cách thanh kì, thật sự là kì tài vạn người có
một. Tôi đây có một quyển “Bách biến thần hành”, tặng cậu. Sau này
những việc nặng như xông vào nhà cướp của rình chụp ảnh trộm sẽ giao
cho cậu…

Tiêu Lôi gọi Cường Tử về ăn sáng. Tối qua Cường Tử nói với ông về
chuyện học ở trường, Tiêu Lôi khen không ngớt biểu hiện của Cường Tử.
Ông nói nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không nghĩ ra những lời như vậy để
đối phó với thằng lùn Đông Dương. Con mạnh hơn so với chú, chỉ cần cầm
ống chữa cháy đã khiến hắn câm miệng. Cường Tử không hiểu, Tiêu Lôi
cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Ăn sáng xong, Tiêu Lôi đích thân lái xe đưa Cường Tử đi học. Trên xe,
Cường Tử vẫn cầm cuốn Bách biến thần hành đọc say mê. Hắn từ nhỏ đối
với khinh công khó thể mở miệng nói một tiếng thích là được. Nếu nửa
năm trước hắn luyện loại thần công này, thì cần gì phải đi chuyển gạch?

Đến trường, Cường Tử tự đi đếnphòng học. Tiêu Lôi đến chỗ lãnh đạo
trường tìm phó hiệu trưởng Trần. Toà lầu Nhất Hiệu của Nhất Trung là Tiêu
Lôi đầu tư xây dựng, cán bộ giáo viên trong trường đối với việc này đều hết
sức tán thành, noi theo việc đặt tên cho toà lầu chính của Nhất Trung để đặt
tên cho toà lầu Nhất Hiệu này. Toà lầu chính của Nhất Trung là do Thiệu
Dật Phu khởi công xây dựng, cho nên đặt là Dật Phu Lâu.

Một vị giáo viên già nói toà lầu đầu tiên kia gọi là Lôi Lâu đi, mọi người
nghiên cứu một chút thấy không thích hợp lắm. Vậy nên vị giáo viên này
nói nếu như tên không hay, vậy dùng họ đi. Một cô giáo trầm ngâm một
hồi, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.