ÁC BÁ - Trang 206

- Cường Tử, thế giới này rộng hơn những gì con tưởng tượng. Ánh mắt cần
cao hơn, nhìn xa hơn, không cần sau mười năm, chỉ cần sau ba năm, không
muốn sau ba năm, thì sau ba tháng, muốn hiếu kính sư phụ con, thì cần xem
thực tế làm như thế nào, tương lai để cho sư phụ què của con khoe khoang
cho cả đường phố biết đồ đệ của chính mình có bao nhiêu ‘trâu bò’. Con
cho rằng ngoài thôn nhỏ thì không có rượu ngon nữa phải không? Con
chẳng nhẽ không muốn để sư phụ con mỗi ngày đều uống Ngũ Lương
Dịch, Mao Đài?

Con mắt Cường Tử có chút đỏ, sau đó lớn tiếng nói:

- Tôi đứng tại chỗ này, không phải bởi vì tôi nghèo, không phải vì tôi là
đứa trẻ mồ côi, càng không phải tôi là học sinh được đặc cách! Là bởi vì tôi
đứng đầu các kì kiểm tra trong ba tháng liền! Là bởi vì tôi dùng thực lực
đứng ở đây để nói chuyện! Là bởi vì tôi hiểu được bốn chữ ‘tri ân đồ báo’.

Cường Tử làm tâm trạng bình tĩnh thêm một chút rồi nói:

- Lời này có chút ngông cũng có chút tầm thường, nhưng là tôi dám phát
ngôn bừa bãi, tương lai tôi muốn để sư phụ ở một ngôi nhà lớn nhất, uống
rượu ngon nhất, ngồi xe tốt nhất, vì mục tiêu này, mọi người các bạn đều là
đối tượng siêu việt, cho nên, từ hôm nay trở đi, các bạn đều là đối thủ cạnh
tranh với tôi.

Cường Tử cúi đầu thật sâu rồi nói:

- Đây hình như không phải là lời phát biểu đại biểu học sinh mới nên nói
trong Nhất Trung từ trước tới nay? Tôi cảm thấy tôi đang nói lạc đề rồi,
nhưng mà, đây là lời nói trong lòng của tôi. Cám ơn mọi người!

Cường Tử nhìn nhìn các học sinh, giáo viên và khách quý lặng ngắt như tờ,
cười cười xin lỗi cô giáo Chu, sau đó thong dong đi xuống bục, đến bên
cạnh cô giáo Chu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.