ÁC BÁ - Trang 267

lần. Cô nàng không để ý đến da đầu gối của mình đã bị rách toạc mà vẫn
đứng lên khập khiễng đuổi theo.

Lần đầu tiên cô nàng bị ngã rách cả đầu gối cũng là vì Cường Tử, lần đó là
cô nàng đi xe đạp đâm vào mông Cường Tử chính mình lại ngã đập đầu
rách da, lần đó cũng là lần đầu tiên cô nàng bị thương.

Tiêu Lôi quay đầu lại nhìn, sau đó dừng bước đợi Bùi Nhược đuổi theo đến
phía sau, đỡ lấy cô ta chạy từ từ cùng nhau.

- Yên tâm đi, Cường Tử không sao, tôi hiểu nó mà.

Mặt Bùi Nhược đỏ lên, có lẽ vì chạy quá nhanh, hoặc có lẽ cũng vì nguyên
nhân khác. Cô nàng nhìn Tiêu Lôi, khóc nức nở:

- Cháu nhìn thấy cậu ta nôn ra máu, sao lại không sao?

Tiêu Lôi đau đớn, bây giờ ông đã hối hận vì sao không ngăn cản Cường
Tử. Không tìm ra một lý do gì để an ủi cô gái ngốc nghếch này, Tiêu Lôi
biết ngay cả bản thân mình cũng không lừa nổi.

Chu Lâm Nhã đi giày cao gót, nên chạy càng khó khăn hơn, cũng càng
mạnh mẽ hơn.

Tiêu Lôi nhìn Chu Lâm Nhã, thở dài một lần nữa rồi bước đi thật chậm.

Chu Bách Tước ôm Cường Tử tốc độ rất nhanh, nhưng anh ta không để ý
khóe miệng Cường Tử đang nhếch mép cười xấu xa. Cường Tử nôn ra máu
là thật, vết thương nặng hơn cũng là thật, nhưng không nghiêm trọng đến
mức như đám người kia tưởng tượng, chỉ có bản thân hắn mới biết thân thể
của mình thay đổi rất nhiều.

Chu Bách Tước ôm một người chạy băng băng trong sân trường, trên
đường đi có rất nhiều người nhìn theo toàn là những ánh mắt kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.