- Không đau!!!
Thanh Ca mỉm cười, nàng đưa tay muốn sờ vào vết thương trên tay
Bạch Thanh, nhưng lại sợ làm đau nàng, nên không dám chạm vào.
Nhìn tay nàng bị treo trước ngực, giọng đầy áy náy nói:
-Đều tại nô tỳ vô dụng,không bảo vệ tiểu thư thật tốt, làm cho tiểu thư
cũng bị thương. Tiểu thư, người có đau hay không? Thái y nói thế nào? Có
lưu lại di chứng gì không? Có hay không lưu lại sẹo?
-Ta cũng không đau,cũng sẽ không có chuyện gì, sẽ không lưu lại sẹo,
cũng sẽ không lưu lại di chứng, ta tốt lắm. Thanh Ca ngươi cũng sẽ khá
hơn, có đúng không? Ngươi vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh ta, phải không?
Kiếp trước đã bỏ rơi nàng, kiếp này nhất định không thể mất nàng.
- Đúng vậy!
Lúc nãy, trong lòng nàng rất bất an cùng lo lắng, lúc này nghe Bạch
Thanh nói như vậy, nàng liền an lòng.
Nàng bên cạnh tiểu thư lại không thể chăm sóc tốt nàng còn để nàng
(BT)bị thương.
Mặc dù nàng cũng bị thương, cũng không giống các hạ nhân hộ tống lúc
đó đều bị trừng phạt, ngược lại, còn được lão gia khen ngợi.
Vì vậy, trong lòng nàng rất bất an, sợ mình khỏe lại, liền bị điều đi chổ
khác. Lúc này, tiểu thư lại nói muốn giữ nàng lại bên người, mà lão gia với
thiếu gia rất yêu thương tiểu thư, cho dù nàng thật sự bị tật, chỉ cần tiểu thư
không bỏ rơi nàng, vẫn cần nàng hầu hạ, nàng nhất định sẽ được lưu lại.
Chỉ cần có thể lưu lại, liền giống như trước đây, vì nàng bày mưu tính
kế, chăm sóc hầu hạ nàng, bảo vệ nàng không để người khác tính kế nàng,