Như trong sách đã nói, Tô Mai so với nàng càng hiểu rõ người nam nhân
này hơn, càng dễ dàng khống chế hắn, là nàng (TM) nhìn được ánh mắt của
hắn, hiểu được ánh mắt của hắn, để lộ ra tin tức gì, để mà đoán ra suy nghĩ
cùng tâm tình của hắn, sau đó mưu đồ toan tính.
Không để bản thân nàng (TM) gặp bất lợi!
Bây giờ, nàng cũng đã hiểu rõ, cũng tự rút kinh nghiệm không hề nhìn
dáng người ngọc thụ lâm phong của hắn, hay khuôn mặt tuấn dật mê người,
cùng biểu tình giả dối.
Lúc này, người ngu xuẩn đần độn như nàng, nhìn vào ánh mắt của hắn,
cũng có thể nhìn ra được hắn vì sao mà đến đây.
- Nàng đi đâu vậy? Ta chờ nàng thật lâu!
Đi đến bên cạnh Bạch Thanh, thấy nàng chỉ sững sờ nhìn mình, không
có lên tiếng, Viên Mậu Lâm trong lòng có chút nghi ngờ.
Trước kia, mỗi lần gặp gỡ không phải là nàng dây dưa bám lấy hắn sao?
còn nói rất nhiều đâu, nhao nhao không ngừng, quá đáng ghét, chưa có bao
giờ như lúc này im lặng điềm tĩnh.
- Ngươi, tìm ta có chuyện gì?
Ngẩn người một lúc, Bạch Thanh thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn sang
một bên, lạnh lùng hỏi.
Nàng không biết nên gọi hắn như thế nào, viên lang? Phu quân? Loại
này kiếp trước nàng đã kêu trăm ngàn lần. Hay gọi là công tử, lang quân,
người xa lạ?
Nàng và hắn trong lúc đó, không hề có bất kỳ tình cảm thân mật. Giờ
khắc này nhìn thấy hắn, tâm tình của nàng rất phức tạp, không phân biệt rõ