Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, nàng một lòng quản lý cung vụ, nghĩ
có thể sớm ngày cầm quyền, lại không dự đoán được nhi tử của nàng, thế
nhưng lại bị nàng lung lạc.
Đây chính là người mà tương lai nàng có thể dựa vào, sao có thể để cho
hắn thân cận Bạch Thanh?
Lập tức, liền đứng dậy đi qua, sắc mặt có chút không tốt nói:
- Tay ngươi đang bị thương, sao lại ôm Dân nhi, cũng đừng để hắn ngã,
mau đưa hắn cho ta ôm đi!
Nói xong, liền muốn đem nhi tử trong lòng Bạch Thanh ôm đi.
Liên Dân giờ phút này đang nằm trong lòng Bạch Thanh, cảm giác được
nàng đang chảy nước mắt làm ướt cổ hắn.
Hắn trước giờ luôn cùng Bạch Thanh thân cận, thậm chí còn thân cận
hơn cả thân mẫu của hắn, làm sao muốn đi, gắt gao ôm chặt cổ của Bạch
Thanh, đem mặt quay qua một bên, không thèm nhìn tới Thái tử phi.
Cảm nhận được hắn ôm chặt nàng toàn thân dựa vào nàng, trong đầu
Bạch Thanh không tự chủ được liền hiện ra cảnh tượng sau khi hắn rơi
xuống nước, thân thể lạnh như băng.
Ôm vào trong lòng, như thế nào cũng không làm thân thể hắn ấm. Ánh
mắt hắn xám trắng vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, mặc dù huynh
trưởng đã mấy lần nâng tay vuốt xuống, cũng nói rất nhiều lời lặp lại, sẽ vì
hắn báo thù, cũng không cách nào làm cho hắn nhắm mắt.
Cuối cùng, là nàng khóc nói, làm cho hắn an tâm ra đi, nàng nói....sẽ chờ
hắn lại đến, lại làm chất nhi của nàng, nàng sẽ chờ...... Hắn mới nhắm mắt.
Lúc này, nàng đợi, bọn họ vì đối phương mà thực hiện lời hứa.