Theo lời nàng trấn an, ngoài xe con ngựa cũng phóng nhẹ cước bộ thở
nhẹ nhàng, xe ngựa liền vững vàng di chuyển. Trong xe Thanh Ca cùng bên
ngoài người hầu cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thanh sắc mặt tái nhợt, hô hấp ngày càng rối loạn.
Nàng gắt gao cầm chặt tay Thanh Ca, nhìn nàng khuôn mặt thanh tú ôn
nhu tràn đầy nét vui mừng, trong đầu suy nghĩ không ngừng, tất cả bối rối
cùng hoảng loạn dần biến mất, nàng đã có cách.
Nàng đã quên, suy nghĩ liên tục làm nàng rối loạn đầu óc. Lúc sáng khi
nhìn thấy Thanh Ca, nàng liền nhớ ra lúc hồi kinh ngựa bị chấn kinh. Thanh
Ca vì bảo vệ nàng mà bị gãy nát tay chân, phải nằm liệt giường, sau lại chết
sớm. Nàng lúc đó còn tự hứa với mình sẽ không để Thanh Ca một lần nữa
xảy ra chuyện, như thế nào nàng lại quên.
Nàng làm sao lại ngu ngốc quên đi?
Rõ ràng mọi chuyện sẽ xảy ra, rõ ràng nàng biết hết mọi chuyện, lại cố
tình quên.
Mới vừa rồi chính là điềm báo, một lúc nữa con ngựa sẽ lại phát điên,
đem xe ngựa vứt đi, Thanh Ca không một chút do dự làm nàng đệm lưng
đổi một tay cùng một chân của mình làm cho nàng một chút hư tổn cũng
không có.
Chẳng lẽ, lại để Thanh Ca trải qua một lần nữa kiếp nạn này sao?
Không!
Nàng có thể mở miệng nói ngừng xe, vẫn còn kịp xuống xe như vậy sẽ
tránh được kiếp nạn này.