Là duyên phận.
Thôi, hôm nay hắn sẽ làm người hoà giải, thành toàn cho bọn họ, dù sao
kết quả này cũng là điều hắn mong muốn.
Thục Phi không biết Hưng Khánh Đế chuẩn bị thành toàn cho Tiếu Túc
cùng Bạch Thanh.
Nghe hắn khụ một tiếng, nàng liền thanh tỉnh. Nàng quá vội vàng, lại
quên hoàng thượng còn ở đây, không cần nàng phải một mình chiến đấu.
Một đôi mắt chứa đầy nước, điềm đạm đáng yêu nhìn Hưng Khánh đế
hàm chứa ý tứ cầu xin.
Hoàng thượng rất thích bộ dạng này của nàng, chỉ cần nàng làm như vậy
hắn sẽ mềm lòng, cầu gì cũng được.
Nhưng nàng không biết lời đồn đại ở kinh thành đã khiến hoàng thượng
mất hết mặt mũi, mà lúc này nàng còn thay đổi tính tình ngay trước mặt
hắn.
Trong lòng Hưng Khánh Đế đã muốn biếm nàng vào lãnh cung, vậy mà
lúc này nàng còn làm ra bộ dáng ủy khuất.
Mỗi khi nàng như vậy, cầu gì hắn cũng cho, cầu được này nọ, có phải
đều đưa cho nam nhân kia? Có phải nàng cũng đem biểu tình này đi lấy
lòng tên nam nhân kia?
Không, có lẽ, nàng đối đãi với tên kia còn tốt hơn hắn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hưng Khánh Đế liền cảm thấy ghê tởm, làm gì
còn thương hoa tiếc ngọc?
Thế gian này nam nhân là loại vô tình nhất, đặc biệt là nam nhân có vị
trí cao, đế vương đều là kẻ bạc tình.