ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 210

có mỗi một nhiệm vụ: giải cứu lũ mèo mắc kẹt trên cây. Bởi vì ở
Pleasantville chẳng có hỏa hoạn.

Sau một trận tranh giành chiếc điều khiển từ xa, hai anh em đột

nhiên rơi vào Pleasantville. Cả hai bị kẹt trong thế giới lạ lẫm này,
nơi mà không có màu sắc gì cả và cư dân thì sống theo những quy
luật mà cả hai đều không thể hiểu nổi. Khi hai anh em thích ứng và
hòa nhập được vào xã hội này thì mọi thứ ở Pleasantville có thể hết
sức tươi đẹp. Nhưng khi cả hai phá luật thì những cư dân thân thiện
nơi đây bỗng biến thành một đám người cuồng nộ.

Bộ phim là một câu chuyện ngụ ngôn về chính đời sống mà tôi

đang trải qua. Đối với hắn, thế giới bên ngoài đồng nghĩa với
những ngôi thành cổ Sodom và Gomorrah: hiểm họa, sự nhơ nhuốc
và xấu xa lẩn khuất khắp nơi. Một thế giới mà đối với hắn là
hiện thân của những gì hắn đã thất bại và muốn bản thân hắn, và
tôi, tránh xa. Thế giới của hắn và tôi ở phía sau những bức tường
màu vàng sẽ giống như Pleasantville: “Có muốn ăn thêm bánh
biscuits không? - Cám ơn nhé.” Đó là một ảo giác mà hắn cứ dựng
lên mãi trong lúc tán gẫu: hắn và tôi có thể có một cuộc sống tươi
đẹp như thế. Trong ngôi nhà ấy với vẻ ngoài tinh tươm đến mức
sáng lóa và đồ đạc rập khuôn theo lối truyền thống. Nhưng hắn
vẫn đang tạo dựng ảo mộng, vun đắp cho cuộc sống mới - của hắn
và tôi - và ngay sau đó lại vật vã với những nắm đấm của hắn.

Trong phim Pleasantville có một cảnh mà ai đó thốt ra, “Thực tại

của tôi chỉ là những gì tôi biết.” Khi tôi lần giở nhật ký của tôi ngày
hôm nay, đôi khi tôi sửng sốt vì thấy mình đã thích ứng một cách
tài tình với kịch bản của Priklopil với bao nhiêu sự mâu thuẫn trong
đó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.