ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 67

chẳng bao giờ thực sự nghĩ về nó xa đến thế.”

“Anh không sâu sắc đến thế đâu, Rita”, tôi nói. Tôi phanh xe dừng hẳn

lại.

“Nó giống như thể mọi thứ đều thực sự có hai mặt, mặt mà tất cả chúng

ta đều tin chính là thứ đó và mặt thực sự của nó. Anh đã biết trước điều
này, với anh nó giống như một trò chơi vậy.”

Tôi chịu không hiểu cô nàng đang cố nói gì. Kỳ thực, tôi đã quyết định

bỏ cuộc không cố hình dung ra nó nữa và trong khi cô nàng nói, tôi thả tâm
trí mình quay lại vụ án mạng mới nhất, sự sạch sẽ của những mảnh thịt,
tính chất ngẫu hứng của những nhát cắt và sự vắng mặt hoàn toàn, khô ráo,
tinh tươm đến không một dấu vết, của máu...

“Dexter...”, Rita nói. Cô đặt một bàn tay lên cánh tay tôi.
Tôi hôn cô.
Tôi không biết ai trong hai chúng tôi ngạc nhiên hơn. Đó thực sự không

phải là điều tôi đã nghĩ từ trước rằng sẽ làm. Chắc chắn đó không phải là do
mùi nước hoa của cô nàng. Nhưng tôi ép môi mình lên môi cô và giữ chúng
ở đó một hồi lâu.

Cô nàng vùng ra.
“Không”, cô nói. “Em... Không, Dexter.”
“Được thôi”, tôi nói, vẫn còn choáng váng vì việc mình vừa làm.
“Em không nghĩ mình muốn... EM vẫn chưa sẵn sàng... Quỷ tha ma bắt,

Dexter”, cô nàng nói. Cô tháo dây an toàn, mở cửa xe và chạy vào trong
nhà.

Ôi, trời ơi, tôi thầm nghĩ. Tôi vừa làm trò mắc dịch gì vậy?
Tôi biết mình nên cân nhắc về chuyện đó, có lẽ cảm thấy thất vọng vì

vừa mới phá hủy mất lớp áo ngụy trang của bản thân sau một năm rưỡi khổ
công duy trì nó.

Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là những mảnh thi thể được gói

ghém gọn gàng.

Không máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.