ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 80

Phải mất gần một giờ đồng hồ trước khi chúng tôi bắt đầu thực sự đả

động tới các vụ án mạng. Nhưng cuối cùng, LaGuerta cũng hỏi tới các báo
cáo về tiến triển trong việc tìm kiếm nhân chứng bí ẩn của cô ta. Chẳng ai
có gì để báo cáo. Tôi cố hết sức để khiến mình có vẻ ngạc nhiên.

LaGuerta cau mày nhìn cả nhóm người đầy vẻ ra lệnh. “Thôi nào, mọi

người”, cô ta nói. “Ở đây cần có người tìm ra được gì đó.” Nhưng chẳng ai
tìm thấy gì cả, tiếp sau là một khoảng im lặng, trong khi các thành viên của
nhóm ngắm nghía móng tay của mình, sàn nhà, lớp ngói cách âm trên trần.

Deborah hắng giọng. “Tôi, à”, cô em tôi nói và lại hắng giọng lần nữa.

“Tôi có, à, một ý tưởng. Một ý tưởng khác. Về việc thử tìm kiếm theo
hướng hơi khác một chút.” Cô nói như thể đang trích dẫn lại lời ai đó và
quả đúng vậy thật. Tất cả công sức huấn luyện cẩn thận của tôi cũng không
giúp cô có được vẻ tự nhiên khi nói ra, nhưng ít nhất cô cũng bám chặt lấy
những từ ngữ đã được tôi lựa chọn chu đáo cho hợp với phép xử thế.

LaGuerta nhướn một bên lông mày được kẻ hoàn hảo của cô ta lên. “Một

ý tưởng? Thật thế sao?” Cô ta trưng ra một bộ mặt phù hợp để thể hiện vẻ
ngạc nhiên và vui mừng của mình. “Vậy làm ơn hãy tìm mọi cách chia sẻ
với chúng tôi, sĩ quan Ein - ý tôi là sĩ quan Morgan.”

Doakes cười khùng khục. Một con người mới đáng mến làm sao.
Deborah đỏ bừng mặt, nhưng vẫn tiếp tục. “Đó là, à, sự kết tinh tế bào.

Trên nạn nhân mới nhất. Tôi muốn thực hiện kiểm tra xem có chiếc xe tải
đông lạnh nào đã bị báo mất cắp trong khoảng một tuần trở lại đây không.”

Im lặng. Im lặng hoàn toàn và nặng nề. Sự im lặng của một đàn bò sữa.

Bọn họ không hiểu được ý tưởng đó, cả một lũ đầu đất và Deborah đã
không thể khiến bọn họ nhìn ra. Cô để sự im lặng ngự trị, một sự im lặng
được LaGuerta nuôi dưỡng với một cái cau mày thật bắt mắt, một cái liếc
mắt đầy vẻ lúng túng khắp quanh phòng để xem còn có ai khác theo dõi ý
tưởng mới hay không, rồi sau đó là một cái nhìn lịch sự dành cho Deborah.

“Xe tải... đông lạnh?”, LaGuerta nói.
Deborah trông hoàn toàn lúng túng, cô bé tội nghiệp. Đây không phải là

một cô gái thích nói trước đám đông. “Đúng vậy”, cô em tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.