ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 82

tôi với quận Broward. Tất cả chỉ sau vài lời ngắn ngủi. Tôi cảm thấy muốn
vỗ tay hoan hô.

Ngoại trừ, tất nhiên rồi, tôi lại đứng về bên Deborah tội nghiệp, cô em tôi

vừa bị làm cho xẹp lép. Cô há hốc miệng ra một lúc, rồi khép lại, tôi quan
sát các múi cơ hàm của cô căng ra trong khi cẩn thận chuyển khuôn mặt
mình về trạng thái cảnh sát Trung tính. Bản thân nó quả là một màn thể
hiện không tồi theo cách của mình, nhưng quả thực không thể bằng của
LaGuerta.

Phần còn lại của cuộc họp không có điều gì đáng chú ý diễn ra nữa. Quả

thực chẳng có thêm gì để nói ngoài những gì đã được nói ra. Vậy là chỉ một
lát sau màn kết bậc thầy của LaGuerta, cuộc họp giải tán và chúng tôi đã lại
ở ngoài tiền sảnh.

“Quỷ tha ma bắt cô ta đi”, Deborah khẽ lẩm bẩm. “Đồ chết tiệt, chết tiệt,

chết tiệt!”

“Chắc chắn rồi”, tôi đồng ý.
Cô liếc mắt sang tôi. “Cảm ơn, anh trai. Anh quả là hữu ích.”
Tôi nhướn mày nhìn cô. “Nhưng chúng ta đã thống nhất anh sẽ đứng

ngoài chuyện này. Như thế em sẽ lập được công trạng.”

Cô gằn giọng. “Ít nhiều. Cô ta làm em trông giống một con ngốc.”
“Với tất cả sự tôn trọng, em gái yêu quý, em đã ngáng giữa đường cô ta.”
Deborah nhìn tôi, nhìn lảng đi, rồi bực bội giơ tay lên. “Vậy em phải nói

thế nào đây? Thậm chí em còn không ở trong đội điều tra. Em có mặt ở đó
chỉ vì ông đại úy nói họ nhất thiết phải cho em tham gia.”

“Và ông ấy không hề nói họ cần lắng nghe em”, tôi nói.
“Họ không nghe. Và sẽ không nghe”, Deborah cay đắng nói. “Thay vì

đưa em tới Ban Án mạng, vụ này sẽ bóp chết sự nghiệp của em. Em sẽ chết
dần chết mòn khi đi viết giấy phạt đỗ xe trái phép, Dexter.”

“Có một lối thoát, Deb”, tôi nói và cái nhìn cô hướng về tôi lúc này chỉ

có chừng một phần ba hy vọng.

“Là gì”, cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.