Nhìn hắn đáp ứng mình không phải chỉ cho có lệ, Trang Trạch Dân
cảm thấy an tâm, “Không quấy rầy ngươi bận rộn nữa, Tình nha đầu ngươi
lại đây, chúng ta đổi địa phương nói chuyện.”
Trang Thư Tình đứng dậy đi theo, cầm tay đệ đệ ý bảo hắn yên tâm.
Hai người đi tới nhà chính.
”Nhìn phản ứng hôm nay của cha ngươi hẳn là bị Trần thị nói cho giao
động, sự việc này không thể tiếp tục kéo dài nữa, truyền ra ngoài sẽ đối
Trang gia không tốt, ngày mai phải giải quyết, về phần danh nghĩa tỷ đệ các
ngươi.”
Trang Trạch Dân nhìn về phía chất nữ, chủ ý đường đường chính
chính như vậy, “Ngươi thật sự muốn như vậy? Dù làm con thừa tự của ta
trên danh nghĩa, ta cũng sẽ không ngăn cản tiền đồ của Thư Hàn, việc hôn
nhân của ngươi ta cùng bá nương ngươi cũng sẽ suy nghĩ cho ngươi, như
vậy đối với tỷ đệ các ngươi cũng tương đối tốt.”
”Đại bá cùng bá nương có lòng che chở Thư Tình đều biết đến, ta
cũng không phải người không biết phân biệt tốt xấu, nhưng mà đại bá,
người với người muốn ở chung bắt buộc phải có cảm tình gắn bó, chúng ta
vốn không coi tình cảm là thâm hậu, đến lúc đó ở chung sẽ có nhiều việc
xảy ra, lúc đó bao nhiêu tình thân cũng đều mất hết, ta và Thư Hàn cũng
xem như là người thiếu hụt về tình cảm, đại bá cùng bá nương mang đến ôn
nhu cho chúng ta, chúng ta có thể cả đời đều nhớ tới, về sau dù có ở xa,
cảm tình ngược lại cũng càng tốt, chờ tình cảm thâm hậu chúng ta sẽ trở về,
mâu thuẫn mới sẽ không thể hơn cảm tình, ta hi vọng Thư Hàn có thể
giương cánh bay cao, chỉ cần hắn còn ở trong căn nhà này, về sau nếu hắn
mệt mỏi nơi này chính là bến cảng của hắn, mà ta, tại thời điểm Thư Hàn
không cần đến ta nữa, ta cũng cần phải có một nơi có thể để ta yên tâm
buông xuống, vượt qua nửa cuối đời người, cái gì có thể so sánh với Khê
Thủy Trấn, nguyên quán của Trang gia tốt hơn được nữa?”