Lưu Xuân Hiền cũng nghe được, trong lòng một vạn lần cảm thấy may
mắn lúc đưa thiếp mời có gửi tới Trang đại phu, nếu không có Trang đại
phu sợ là sẽ một xác hai mệnh.
Đã đến buổi trưa, cửa phòng vẫn là không có mở ra.
Bạch Chiêm ở y quán chờ một hồi vẫn chưa thấy người về, dứt khoát
đến Lưu phủ đón người.
Lưu lão gia nhận được tin tức, cơ hồ là dùng sức chạy đến.
”Bạch công tử.”
Bạch Chiêm liếc hắn một cái, đi thẳng đến phía Thanh Dương Tử,
“Còn chưa ra?”
”Vâng.”
Thời gian dài như vậy, không biết là chân sẽ tê thành cái dạng gì rồi,
Bạch Chiêm nhìn cách cửa trước mắt, trong đầu thầm nghĩ muốn một cước
đá văng.
Người biết Bạch công tử cũng hiểu được hắn là loại tính tình gì, Lưu
lão gia cũng không biết là mình đang bị vắng vẻ, chỉ ở một bên phụng bồi.
Thanh Dương Tử vẫn ôm dụng cụ ly tâm không rời, tuyệt không ghét
bỏ việc ôm nó có bao nhiêu nóng, “Công tử, ta đi hỏi một chút.”
Bạch Chiêm gật đầu, đi tới chỗ râm mát phía hành lang, vừa định
đứng một chút, nghĩ nghĩ vẫn là đi tới phòng sinh.
Cửa mở, Trang Thư Tình được Hạ Trân đỡ ra ngoài, vẻ mặt mệt mỏi,
những trên mặt lại ẩn ẩn mang theo ý cười, sau khi nhìn thấy Bạch Chiêm ý
cười liền càng thêm rõ ràng. oài, vẻ mặt mệt mỏi, những trên mặt lại ẩn ẩn