khôngcó ai mơmộtgiấc mơ hoàn chỉnh như vậy, cẩn trọng như vậy.
Nhưng nàng lạikhôngdám nghĩ đếnmộtphương hướng khác.
Con người đều e ngại khi đối diện vớisựthật, nàng cũng vậy.
“Con muốnđikhông? Trở về lại thế giói trong giấc mơ kia? Con có
nhớ nhũng nguời ởnóiđókhông?”
“Nhớ, rất nhớ.” Trang Thư Tình cười buồn, “Viện trưởng,
conkhôngmuốn kết hôn.”
“Đó chưa hẳnđãlàmộtgiấc mơ, có chút cơ duyênkhôngphải ai cũng có
thể gặp được, nhưng màkhôngcó nghĩ là nókhôngtồn tại.”
Viện trưởng là người từng trải qua nhiều năm tháng, ánh mắt của nàng
khiến cho Trang Thư Tình gần như rơi vào tuyệt vọng lạimộtlần nữa tìm
thấy hi vọng.” Con ngườinóiđến cùng là phải trải quathìmới biết
được,khôngnỗ lực, về sausẽhối hận.”
“Conkhôngbiết bản thân phải nỗ lực như thế nào, hướngđiở đâu con
cũngkhôngbiết.” Trang Thư Tình cúi đầu, “Nhưng nếukhôngthửmộtlần, sao
con có thể cam tâm.”
“Vậy là được rồi, là mộng hay thực, thử mới biết được.”
Viện trưởng cẩn thận đánh giá nét sáng rọitrênmặt tiểucônương, cẩn
thận có thể nhìn thấy nàng quảthậtđãcó chút thay đổi,sựthay đổi này giống
như thói quen dần dần bị cuộc sống ảnh hưởng, độ cong khi ngẩng đầu,
động tác uống trà,đãkhônggiống với Trang Tình của trước kia.