“Lần này có thể nói là bệnh nhưng cũng không phải bệnh, nhưng mà
tất cả cũng đều đã qua, Phúc Nguyên đại sư nói chỉ cần con tỉnh lại là sẽ tốt
lên, khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Con bị như vậy chúng ta sao không thể lo lắng, có ai mà hôn mê
nhiều ngày như vậy chứ, ta còn tưởng rằng…” Lão phu nhân lập tức im
lặng, mọi người đều hiểu ý của nàng, không chỉ nàng, rất nhiều người con
sợ rằng sẽ phải chuẩn bị hậu sự.”
“Quả thật chỉ thiếu một chút là con không thể trở về, cũng may Phúc
Nguyên đại sư bản lĩnh lớn, chờ con tốt lên nhất định phải đi cảm tạ.”
“Đúng vậy, nên đi.” Lão phu nhân cầm lấy tay cháu gái, cũng không
nói tiếp.
Trầm mặc trong giây lát, Đổng Minh Dương mới nói: “Hoàng thượng
để thái tử chính thức điều hành triều chính, do Tô thái phó và Lâm thượng
thư phụ trọ.”
Hai ngày nay, Trang Thư Tình hoàn toàn không nghe thấy chút gì về
chuyện trên triều, lúc này nghe Đổng Minh Dương nói cũng không cảm
thấy bất ngờ, nếu đã là thái tử, Chỉ Cố lại bỏ mặc không quản, dưới tình
huống như vậy, cũng chỉ có mình hắn đứng ra.
“Phản ứng trong triều thế nào?”
Đổng Minh Dương cười, “Lúc này sao có ai dám không biết sống chết
đi náo loạn.”
Trang Thư Tình vừa nghĩ liền hiểu, cũng đúng, ai cũng không ngốc,
vào thời điểm này lại chỉ họng súng về phía Chỉ Cố. “Tam cữu nói như vậy,
là Tri Tiếu có ý muốn động Đổng gia hay sao?”