“Thái tử điện hạ không có, là quần thần trong triều đang chú ý bước đi
của Đổng gia.”
“Tam cữu cứ yên tâm, cho dù hơn nửa triều thần có dâng tấu chương
thì hoàng thượng và thái tử cũng sẽ không động vào Đổng gia, cháu gái
không tham quyền. Không nuôi giấu thân tín của mình, không xếp gia tộc
vào trong triều, Trang gia vẫn an phận ở Khê Thủy Trấn, Đổng gia cho đến
này cũng chỉ có một mình tam cửu làm quan trong triều. Nếu con vừa ủy
quyền, người ngồi lên chỗ kia lập tức lại muốn động đến Đổng gia, đừng
nói là con, ngày cả tâm triều thần cũng cảm thấy băng giá, thất vọng, cho
dù Tri Tiếu không hiểu chuyện, Lâm thượng thư và Tô thái phó cũng sẽ
khuyên bảo, huống chi, bọn họ cũng có kị Chỉ Cố, cho dù con thật sự chết
đi. Nể mặt con, Chỉ Cố cũng không cho phép chuyện người đi, nước trà
lạnh xảy ra.”
“Đừng lúc nào cũng để từ chết ở ngoài miệng.” Đổng Minh Dương nói
một câu, “Không phải tam cữu lưu luyến vị trí kia, chỉ là lúc trước nguyên
khí của Đổng gia bị thương tổn quá lớn, cữu cữu nghĩ, không bằng hoãn lại
một chút, giao ra vị trí trong bộ nhân sự, đổi một vị trí không quá quan
trọng khác, tránh cho việc cứ bị người khác nhìn chằm chằm, Đổng gia
hiện tại không thể chịu được kích thích quá lớn, tránh cho con lại phải vì
Đổng gia mà bận tâm.”
“Tam cữu, cữu cữu nghĩ sai rồi, càng vào thời điểm này, cữu cữu càng
phải giữ lấy bị trí này, thần tử trong triều đều là cựu thần của hoàng thượng,
tuy rằng hiện tại thái độ của bọ họ rất tốt, nhưng tật xấu lúc trước cũng
không thể nói bỏ là bỏ ngay được, chỉ là bọn họ đang thu liễm lại, thái tử
tuổi nhỏ, chuyện bọ họ khi chủ cũng không phải là sẽ không xảy ra, tam
cữu ngồi ổn vị trí kia, vào thời điểm mấu chốt có thể giúp hắn một tay, trừ
phi cữu cữu làm chuyện sai lầm, hoặc thế cục khiến cho ta và cữu cữu
không thể không lui, bằng không tuyệt đối không thể lui, có một số người,
cho tới bây giờ vẫn còn chưa biết thế nào là có chừng có mực, ngài là tam