Bạch Chiêm như là không có nghe thấy, ngay cả chút ngừng bước
cũng không có, Liễu tứ tiểu thư vừa tức lại quẫn, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ
ra máu, nàng lớn đến bây giờ, cũng chưa từng bị người đối đãi qua như vậy,
niệm tưởng trong lòng nháy mắt đều ném ra sau đầu, không dùng đầu óc
suy xét, lời nói đã thốt ra, “Công tử liền cứ như vậy mà đi sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, chính là nàng muốn biểu đạt
bới vì hắn đem xe ngựa của mình ném đi, làm hại chính mình bị thương,
nhưng người khác sẽ không cho rằng như vậy.
Nàng đều nghe được có người cười trộm, nếu không xử lý tốt, thanh
danh của Liễu tứ tiểu thư nàng sẽ phá hủy.
Là nàng lỗ mãng.
Nhìn đến nam nhân cuối cùng dừng bước quay đầu nhìn nàng, Liễu tứ
tiểu thư hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện chợt nghe đối phương nói:
“Bản công tử không đi, còn chờ ngươi đưa bản công tử trở về kinh thành
sao? Nếu như có người biết cửa nhà ta đang mở, bản công tử sẽ lo lắng sẽ
có những kẻ không mời mà đến.”
Liễu tứ tiểu thư trong đầu trống rỗng, cả môi cũng trắng bệch.
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác, thanh danh của
mình nhiều năm bồi đắp liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nếu có thể,
nàng thực hận không thể bổ nhào qua che kín miệng nam nhân kia, không
để hắn nói ra những lời nói không thể chịu nổi đó, nhưng nàng hiện tại cái
gì đều không thể làm.
Bạch Chiêm thấy sắc mặt của nàng một bộ dáng như tro tàn liền cười
lạnh, người như vậy hắn đã thấy nhiều, thời điểm tính kế người khác thì đắc
ý kiêu ngạo, khi thất thủ liền lợi dụng thiên phú lớn nhất của nữ nhân để
bảo trụ thanh danh của mình, ngày khác lấy cơ hội ngóc đầu trở lại.