Trên đường trở về, Trang Thư Tình hỏi, “Thấy các ngươi cũng không
giống như người cuộc sống khó khăn, làm sao có thể bán đứt chính mình?”
Ba người kín nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ ra a, công tử nói một
câu, bọn họ sao có thể không đến, vì để cho bọn họ thoạt nhìn giống người
bán mình một chút, ba người đều phải nhịn đói hai ngày, cũng không cho
bọn họ ngủ hai buổi tối, thoạt nhìn cụng giống như người chạy nạn.
Hướng Tả đáp lời nói: “Gia hương gặp thiên tai, đệ đệ và muội muội
còn nhỏ, là anh cả trong nhà đành phải làm việc kiếm ăn, gia chủ yên tâm,
chúng ta đều là người chịu khổ được.”
Trang Thư Tình cũng không đa nghi, trên thực tế hôm nay Chu mẹa
ma cho nàng xem người cũng không quá khó coi, trên quần áo mặc dù có
chút mụn vá, nhưng cũng đều sạch sẽ, nếu không phải sắc mặc nhìn không
tốt, thì cũng không mấy khác biệt với dân chúng bình thường.
Nàng cũng chưa từng thấy qua những người bán mình, tất nhiên cũng
không biết cái này có cái gì không đúng.
Nghe thấy nam nhân nói vậy liền cười: “Ta cũng không thể cho các
ngươi chịu nhiều khổ, cũng không có nhiều khổ như vậy, ta mở cửa hàng,
thật sự bận quá mức mới tính mua hai người đến hỗ trợ, các ngươi ngày
thường chỉ cần ở trong cửa hàng hỗ trợ ta là tốt rồi, về sau cũng đừng gọi ta
là gia chủ, gọi ta chưởng quầy là được.”
”Vâng, chưởng quầy.”