”Công tử, nơi này.” Trần Nguyên tìm được ký hiệu Nam Châu lưu lại
vội cao giọng hô.
Bạch Chiêm không tiếp tục trì hoãn, nhảy lên vài cái đã không thấy
tăm hơi, Trần Nguyên lập tức đề khí đuổi theo, hắn cũng tò mò Trang tiểu
thư muốn tiến vào núi làm cái gì.
Lúc này Trang Thư Tình cũng vừa mới tới địa bàn của sói.
”Tiểu thư lui ra phía sau!” Theo lời nói Chu Thất lùi về sau, phía trước
có hai con sói lông màu trắng bạc bước tới, đầu cao hơn nửa người, Trang
Thư Tình ở phía sau Chu Thất nhìn thấy hình ảnh này, thân thể đều cứng
lại.
Trong lòng lại có loại suy nghĩ không hợp thời điểm: Niệm Niệm về
sau cũng to cao như vậy? Không có khả năng đi, nó căn bản sẽ không đâu!
Chu Thất tay cầm chủy thủ đem tiểu thư bảo vệ ở sau người, nếu như
chỉ có hai con sói này thì hắn không sợ, nhưng phía sau sẽ là cả một bầy
sói, tuyệt đối không chỉ có hai con như vậy.
Rất nhanh, Chu Thất liền phát hiện ra vấn đề, hai con sói này không
có ý muốn công kích bọn họ!
”Ngao ô...” Niệm Niệm nỗ lực từ trong túi nhảy ra, nó ngửi thấy được
hương vị của tộc nhân.
Nghe hiểu được ý tứ của Niệm Niệm, Trang Thư Tình nỗ lực khiến
bản thân trấn định lại, nghĩ nàng cũng làm thú y hai năm, sói cũng là thú,
bất quá thì nó không chê thịt người thôi, coi chúng là động vật bình thường
là được.
”Chu Thất, ngươi tránh ra.”