”Chu Thất, đi bên này.”
Chu Thất nhìn nàng, nhíu mày, “Tiểu thư, nơi này không có đường.”
”Đường là do người mở.” Lại đem đầu Niệm Niệm ấn vào, Trang Thư
Tình uống một ngụm trà mang theo, leo núi thật sự là quá mệt.
Bên này đi đường không thoải mái, bên kia Bạch Chiêm nghe được tin
tức, trên mặt cơ hồ đều ngưng thành băng, trời lạnh như vậy lại đi ra ngoại
thành, nàng muốn làm gì?
Cố tình hôm nay hắn lại không có ở trong phủ, khi nghe được tin tức
thì đã muộn chút, đáng chết!
”Trần Nguyên đi theo ta.”
Người bị điểm danh lại là đại tổng quản, những người không bị điểm
danh ở Bạch phủ đều có chút căm phẫn nhìn chằm chằm, trách không được,
bọn họ quá nhàn rỗi.
Trần Nguyên nỗ lực đè nén tươi cười ở khóe miệng, tiếp nhận dây
cương xoay mình lên ngựa, lập tức đuổi theo công tử, đi xa rồi mới dám
nhếch khóe miệng lên, đám người kia không có kích thích không chịu
được, nhưng không có bọn họ cùng bảo vệ, áp lực của hắn thật sự là rất lớn
đó.
Đi theo dấu hiệu Nam Châu lưu lại, hai người lập tức đã đuổi tới chân
núi, thấy được xe ngựa của Trang Thư Tình.
Bạch Chiêm nghĩ, chờ khi nhìn thấy người nhất định phải hảo hảo thu
thập một chút, thời tiết như vậy lài đi vào núi tuyết thiên sơn, nàng muốn
chết phải không?