Đây đã là kết quả tốt nhất có thể, nếu như tại thời điểm này hắn không
bất ngờ xuất hiện, chỉ một mình nàng thật không có khả năng nghĩ ngơi.
Mân mân môi, trong lòng Trang Thư Tình đã rõ ràng, lúc này, nàng
không thể xúc động, nàng nên nghĩ chu toàn một chút mới tốt.
May mắn Bạch Chiêm đến. Hiện tại có hắn và Trần Nguyên hỗ trợ,
nói không chừng trước khi trời tối bọn họ có thể xuống núi.
Trên người đột nhiên ấm áp, một chiếc áo lông màu tím choàng lên
đầu vai nàng. Theo bản năng nhìn, lại lạc vào bên trong đôi mắt không một
tia tạp sắc, Trang Thư Tình đột nhiên nhớ tới mình đã từng nói qua, nam
nhân này, là một người thuần túy khó có được, hắn chỉ làm theo tâm ý của
bản thân.
”Nàng nên nghỉ một chút.”
Trang Thư Tình cúi xuống, bất giác mỉm cười. Đi chà xát tuyết để rửa
tay sạch sẽ, trải áo choàng đã bẩn của mình xuống để ngồi. Lấy ra hai cái
bánh nàng đã mang theo, bẻ hơn phân nửa đưa cho Trần Nguyên, Trần
Nguyên nào dám ăn, vội lắc đầu nói không đói bụng.
Trang Thư Tình cũng không ép. Cầm cái bánh khô cứng bẻ một miếng
đưa vào miệng, sau đó lại bẻ một khối lớn đưa đến bên miệng Bạch Chiêm.
Bạch Chiêm không hề nghĩ mình có thể có đãi ngộ này, không chút do
dự liền há miệng cắn xuống miếng bánh tuyệt đối không thể là mỹ vị này,
bình thường căn bản không có khả năng xuất hiện trên bàn cơm của hắn,
nhưng hắn lại cảm thấy bánh này ăn ngon vô cùng.
”Trước kia nghe được có người nói khi đói có thể ăn được nguyên con
trâu, hiện tại ta thật sự có cảm giác này.”