Mở tầng tầng lớp lớp trong hộp gỗ ra, Trang Thư Tình lấy kéo cắt
miếng vải để lộ ra nơi bị thương của đứa nhỏ, không khí lạnh như băng
nhắc nhở nàng hiện đang ở ngoài trời, nhìn trái, nhìn phải, chỉ vào căn
phòng gần nhất, Trang Thư Tình nói: “Đem những người bị thương chuyển
hết vào phòng kia đi.”
Nhìn theo hướng tay nàng chỉ, một phụ nhân nhất thời hô to, “Đó là
nhà ta!”
Không có người để ý nàng.
”Để ta ôm nó.” Bạch Chiêm tiếp nhận đứa nhỏ, cũng không để ý vết
máu kia nhiễm lên xiêm y của hắn.
Trang Thư Tình cẩn thận nâng cái chân đang bị thương của đứa nhỏ
lên. Tận lực không tạo thành nhiều thương tổn, quay đầu phân phó với đám
người Trần Nguyên “Cẩn thận một chút. Cố gắng đừng khiến cho thương
thế tăng thêm.”
Chưa được mấy bước, mấy người già trẻ trong nhà đều chặn bước
chân của họ lại, vẻ mặt có chút dữ tơn, “Các ngươi không phải quan gia,
không thể tự tiện chiếm phòng ở của chúng ta.”
Trang Thư Tình nhìn bọn họ, nhất thời cảm thấy ngôn ngữ của bản
thân vô cùng thiếu thốn, thậm chí nhịn không được nghĩ. Nếu như các
ngươi không thương tổn đến loài mãnh thú này, vậy thì làm sao lại có nhiều
người chết như vậy!
”Những người này. Là người dân cùng thôn với các ngươi, ta bất quá
chỉ muốn mượn phòng ở của các người một lát mà thôi.”
”Mượn tất nhiên là có thể, mười đồng tiền... Không, hai mươi đồng
một canh giờ.”