”Tình nhi, con...”
”Đi trước một bước.” Không đợi hắn nói xong, Trang Thư Tình liền
đánh gãy lời hắn, nhàn nhạt vén áo thi lễ rồi xoay người lên xe ngựa.
Trang Trạch Lương nhìn xe ngựa, trong lòng càng vững vàng, kiên
định.
Đại Chu tuy rằng khác trước, nhưng vẫn có người quản chế, Bạch
Chiêm dám dùng loại xe ngựa quy cách này, đã nói lên điều mà hắn vẫn
nghĩ, người như vậy coi trọng Tình nhi, giống như việc tốt từ trên trời rơi
xuống, còn rơi ngay trước mặt hắn, trời cho món lợi lớn có thể buông bỏ
sao?
Đừng nói một nữ nhi, dù một thêm một hắn cũng cầu. Luận dung mạo,
Đình nhi thật không kém trưởng nữ, nam nhân kia có thể cự tuyệt chuyện
tốt thế này sao.
Chỉ là, trước tiên cần tìm một cơ hội có thể tiếp xúc với đối phương.
Càng nghĩ càng thấy chủ ý này thật tốt, Trang Trạch Lương vội vàng
đi về nhà.
Trang Thư Tình vén một góc rèm xe, nhìn theo bóng hắn hơi hơi nhăn
mày.
Bạch Chiêm dựa vào gần, đầu để trên vai nàng cùng nàng nhìn ra bên
ngoài, “Lo lắng chuyện gì?”
”Trang Trạch Lương không phải không có đầu óc, bằng không sẽ
không đậu Cử nhân. Hắn đem toàn bộ tâm tư đặt trên người muộivà Thư
Hàn, vậy cũng phiền toái.” Đẩy người bên cạnh ra khỏi đầu vai, Trang Thư
Tình buông màn, ngồi xuống.