Trước khi Tam Tử vào điện hắn đã sớm đoán được có người ở đây
muốn châm ngòi mối quan hệ giữa công tử và hoàng thượng, một khi đã
vậy, chuyện không quá lớn hắn cũng sẽ không đắc tội với người bên trong,
làm một thủ hạ tốt, việc chọc thêm phiền toái cho chủ tử nhà mình là một
việc không nên.
Một khi đã như vậy, vậy miễn cưỡng lui thân là biện pháp tốt nhất.
Đang định xoay người rời đi, hoàng đế lại mở miệng, “Các ngươi đều
lưu lại, những thi thể kia trẫm sẽ cho người giải quyết.”
Tam Tử cùng đám người Bạch phủ nhìn nhau, vui vẻ lưu lại.
Bọn họ cũng muốn nhìn một chút, việc này, hoàng đế tính giải quyết
thế nào, công tử cũng không thể chịu thiệt.
Cửa lớn khép lại, đại điện nhất thời tối hơn rất nhiều.
Lã Đông quỳ ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, gằn từng tiếng rõ ràng
đem đám người sau lưng sai khiến hắn nói ra, giống như công tử đoán
trước, bất quá chỉ là một kế ly gián đơn giản, chỉ cần mua chuộc phần lớn
thủ hạ bên người hoàng đế liền có thể thành công.