khai những bức ảnh tình tứ rất xì tin… Họ bị báo chí lá cải giật những
cái tít giật gân câu khách với những từ không mấy nhã nhặn “vợ hai”,
“bồ già”, “phi công trẻ lái máy bay bà già”…, bị người trong thiên hạ
bảo “Khôn 70 năm dại một giờ”. Tôi lại băn khoăn. Ông bác tôi xuất
thân quê mùa, quanh năm bón phân trồng lúa, danh tiếng không
có gì để mất, sự khôn ngoan càng không có để mà thêm dại, còn
những người tài năng kia, họ đi lên bằng chính đôi chân của mình,
trên những con đường chông gai nhất là chính trường và thương
trường, ở đó sự tỉnh táo, khôn ngoan và lạnh lùng luôn được treo
trước trán, sao lại lú lẫn vì tình cho được. “Lú vì tình” nên để dành
cho các em tuổi teen, hoặc cho các nghệ sĩ (mà kỳ thực thì tôi lại
chẳng mấy khi thấy nghệ sĩ lú vì tình bao giờ. Liệu có phải vì nghệ
sĩ được yêu nhiều quá nên chẳng bao giờ phải thốt lên: Cả đời tôi
đến giờ mới biết thế nào là tình yêu.)
Nghe những chuyện “dại một giờ” này, tôi chỉ thấy họ có một cái
dại duy nhất, ấy là để cho người khác biết được “chuyện quý” của
mình. “Người khác” ở đây là cả một cộng đồng luôn có thói quen coi
chuyện của người khác xấu hơn chuyện của mình. Phần còn lại, tôi
thấy họ là những người khôn ngoan. Bởi phàm nếu cả đời chưa
biết thế nào là tình yêu, mà vẫn sống nốt những năm cuối đời
trong vô vị, ấy mới là dại. Tôi lại ước gì khi về già mà mình còn yêu
được như thế, hoặc giả, còn được yêu như thế, chứ chả tội gì ước khi
về già đi tập dưỡng sinh, ăn canh bát thập củ bổ dưỡng và lễ chùa.
Ấy thế nhưng vẫn lại chưa hết băn khoăn rằng tại sao cái người
đàn bà kia xấu xa nhường ấy, ai cũng biết cả, vậy mà ngài chính
khách vẫn yêu say đắm mà bất chấp tất cả dư luận. Tại sao người
phụ nữ kia già nua làm vậy mà anh người tình đẹp từng xen ti mét vẫn
khen ngợi rằng anh may mắn yêu được nàng, một người phụ nữ tài
sắc vẹn toàn, ngoài anh ra dễ có ai yêu được. Có người bảo anh là
Đông Ki Sốt mắc chứng hoang tưởng. Tôi thì lại nhớ đến lời của
triết gia người Đức Immanuel Kant: “Vẻ đẹp không phải ở đôi má