ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 145

“Có lẽ chủ tịch Choi vẫn chưa biết. Loại con gái này rất mưu mô, xảo

quyệt, không biết chừng cô ta cố tình giấu giếm thân phận”.

“Trời ơi, người ta là trẻ mồ côi đã đáng thương lắm rồi, cô đừng nói như

thế”.

Mọi người đều nhìn về phía Hiểu Tranh, ánh mắt ẩn chứa sự hiếu kỳ,

thương hại, đồng tình, nhưng nhiều hơn cả là chế nhạo và coi thường.

Chul Kang vô cùng kinh ngạc, từ trước tới giờ anh không hề hay biết

Hiểu Tranh là trẻ mồ côi. Anh và Da Woo nhìn nhau: Chắc chắn đây là lý
do mà mẹ Joon Ho phản đối? Nhưng không ngờ Ha Na dịu dàng như vậy
mà lại làm cho Hiểu Tranh mất mặt trước bao nhiêu người như thế này. Sao
Lee Ha Na có thể như thế được? Nói Hiểu Tranh là trẻ mồ côi trước mặt
mọi người. Da Woo gườm gườm nhìn cô ta, tức đến mức không thể chịu
được. Không đợi Joon Ho và Hiểu Tranh có phản ứng gì, cô đã phẫn nộ nói:
“Trẻ mồ côi thì đã làm sao? Đâu phải là chuyện xấu xa, cô nói như thế là có
ý gì?”.

Lee Ha Na tỏ vẻ vô tội: “Đúng vậy, cô Hiểu Tranh là trẻ mồ côi đâu có

phải là chuyện xấu xa. Việc gì cô phải tức giận đến thế? Thực ra tôi thấy đó
là chuyện rất đáng tự hào. Cô Hiểu Tranh là trẻ mồ côi nhưng vẫn nỗ lực
học hành, đạt thành tích cao trong học tập, chẳng phải là tấm gương sáng
cho mọi người noi theo sao?”.

Lee Ha Na không hề tỏ ý thù địch với Hiểu Tranh. Nhưng những lời nói

nghe có vẻ như khen ngợi của cô ta lại nhấn mạnh với mọi người thân phận
mồ côi của Hiểu Tranh.

Joon Ho lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hiểu Tranh. Đang định nói

gì đó nhưng bỗng nhiên thấy Hiểu Tranh nhìn mình bằng ánh mắt an ủi.
Joon Ho thấy an lòng, anh biết Hiểu Tranh biết cách ứng phó với tình huống
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.