ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 146

Hiểu Tranh nhìn Lee Ha Na rồi mỉm cười. Nụ cười của cô thật đẹp, thật

rạng rỡ, giống như đóa hoa đẹp nhất, mê đắm nhất trong tiết trời mùa xuân
ấm áp.

Lee Ha Na có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ: Cô ta muốn làm gì đây!

Tất cả khách khứa như đang xem hài kịch vậy, mong chờ màn kịch tiếp

theo.

Cô không xấu hổ, không khóc… mà mỉm cười rạng rỡ.

Mọi người đều im lặng ngước nhìn, Hiểu Tranh bình tĩnh đi về phía

micro, Lee Ha Na bất giác nhường chỗ cho cô.

Hiểu Tranh đứng trước micro, mỉm cười nhẹ nhàng rồi bình tĩnh nói:

“Đúng vậy, những gì cô gái này nói đều là sự thật. Tôi là một đứa trẻ mồ
côi”. Ngừng một lát, thấy mọi người đều lắng nghe mình, cô nói tiếp: “Tuy
tôi là trẻ mồ côi nhưng tôi không thấy mình là người bất hạnh. Trước lúc
lâm chung mẹ tôi đã dạy tôi phải tự tin, lạc quan. Tôi rất may mắn, khi tôi
còn là một cô bé tám tuổi, tôi nhận được sự giúp đỡ của một người tốt bụng
mà tôi chưa từng gặp mặt. Anh ấy hứa sẽ tài trợ cho tôi đến lúc tôi học đại
học và thực sự đã làm như thế. Tôi vô cùng cảm kích người tài trợ của
mình. Tôi chỉ có thể dùng thành tích xuất sắc để báo đáp anh ấy. Vì muốn
được gặp anh ấy, tôi đã cố gắng hết sức để giành lấy cơ hội trở thành học
sinh trao đổi Trung - Hàn. Tôi đến Hàn Quốc không chỉ để học đàn tranh
mà còn vì người tài trợ của tôi ở Hàn Quốc”. Nói đến đó, Hiểu Tranh dừng
lại.

Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện cảm động

của cô.

Người Joon Ho run lên. Khi nghe Hiểu Tranh nói, dường như trong lòng

anh đã mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Hiểu Tranh hít một hơi, nói tiếp: “Có lẽ, trong số mọi người ở đây có

người sẽ nghĩ rằng với thân phận như thế này, tôi không nên xuất hiện trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.