ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 15

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời cao xanh vời vợi, cái nắng gay gắt thiêu đốt con người. Nhưng

lúc này Hiểu Tranh chỉ thấy toàn thân lạnh run. Cái lạnh thấu vào tim gan.

Lại là thời gian mười phút nghỉ giữa giờ quý báu. Hành lang phòng học

và sân vận động là nơi mà học sinh tụ tập, hít thở không khí trong lành. Dĩ
nhiên, căng tin trường còn đông hơn, người đông nườm nượp. “Có thực
mới vực được đạo” mà. Các bạn học sinh quán triệt câu nói ấy một cách
triệt để.

Ngoài ăn, chức năng quan trọng khác của miệng dĩ nhiên là nói. Vì thế

gần như học sinh toàn trường đều tranh thủ mười phút quý báu này để nói
bô bô không ngừng. Chủ đề náo nhiệt nhất hiện nay dĩ nhiên là danh hiệu
học sinh trao đổi Trung - Hàn sẽ thuộc về ai.

Hiểu Tranh đứng trước cửa sổ, giống như một đứa trẻ dùng ngón tay vẽ

các nốt nhạc trên tấm cửa kính phủ đầy bụi, lặng lẽ lắng nghe những âm
thanh vang lên bên tai.

“Sao thế, một mình ủ rũ đứng đó vẽ gì thế? Có tâm sự gì sao?”. Nhìn

thấy Hiểu Tranh đứng trước cửa sổ một mình, Nghị Vĩ lại gần vỗ vai cô,
mỉm cười và hỏi.

“Anh à, không có gì”. Hiểu Tranh cúi đầu, nhưng tay vẫn không ngừng

vẽ.

“Hiểu Tranh, em có chuyện gì thì nói cho anh biết đi”. Đột nhiên Hiểu

Tranh dừng tay, ngước nhìn Nghị Vĩ, ánh mắt toát lên nỗi ấm ức.

“Hả? Có chuyện đó sao?”. Sau khi biết thông tin mà Hiểu Tranh đã nghe

được, Nghị Vĩ vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ
chau lại.

Hiểu Tranh buồn bã quay đầu, bất giác hướng ánh mắt về phía sân vận

động rộng lớn. Cánh cửa tự động của trường từ từ mở ra, hai chiếc xe đen
sang trọng tiến vào sân trường…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.