ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 150

nhận ra mình đã sai.

Nhưng… chẳng phải anh trai của Joon Ho đã mất rồi sao? Vậy thì…

người tài trợ đã không còn trên cõi đời này? Hiểu Tranh tròn mắt kinh ngạc.

“Nó mất rồi. Một thiên tài âm nhạc đã ra đi vì một vụ tai nạn giao

thông”. Giọng nói của Han Je Jin trống rỗng và xa vời. Khuôn mặt xinh
đẹp, cao quý xuất hiện vẻ già nua. Bà ta buồn rầu nói: “Ta có rất nhiều tiền,
nhưng lại không cứu được đứa con trai mà mình yêu quý nhất. Chỉ có thể
nhìn nó rời xa mình”. Nhớ lại cảnh tượng con trai vĩnh viễn ra đi trước mắt
mình, Han Je Jin không kìm được nước mắt.

Người tài trợ… đã ra đi thật rồi sao?

Dường như trái tim cô bị rơi xuống vực sâu tăm tối. Bỗng nhiên Hiểu

Tranh thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác đau khổ mơ hồ pha lẫn với bất
lực dần dần lan đến từng sợi dây thần kinh. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Hiểu
Tranh, trong lòng Han Je Jin trào dâng tình cảm kỳ lạ. Một cô gái xa lạ
nhưng lại chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời của Joon Ha. Nếu
Joon Ha còn sống thì chắc chắn sẽ rất vui khi gặp cô gái mà mình đã tài trợ
bấy lâu nay. Nghe nói cô gái này chơi đàn tranh rất hay. Đó cũng là niềm an
ủi với Joon Ha. Nghĩ đến đây, ánh mắt Han Je Jin nhìn Hiểu Tranh cũng
thân thiện hơn rất nhiều.

“Chắc cháu không biết cháu đã tồn tại trong gia đình chúng ta từ rất lâu

rồi”. Viện trưởng Choi nhìn Hiểu Tranh rồi chậm rãi nói: “Năm ấy Joon Ha
mười bốn tuổi, đến Trung Quốc tham gia hoạt động giao lưu văn hóa. Sau
khi trở về, nó nói với cả nhà là đã tài trợ cho một cô bé Trung Quốc tám
tuổi”.

Hiểu Tranh nhìn viện trưởng Choi, chăm chú lắng nghe những điều có

liên quan đến người tài trợ của mình.

Cô sững người, một giọt nước mắt long lanh, trong suốt rơi xuống giống

như hạt ngọc trai đứt dây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.