thật về cha em không phải do em kể mà chính Livia nói cho anh”
anh hỏi những câu hỏi mà khi anh đã biết chắc câu trả lời.
Cô không thốt nổi thành lời, chỉ gật đầu trả lời anh. McKenna đột
ngột nâng người lên bàn tay đặt hai bên thành ghế cô, khuôn mặt
anh cách khuôn mặt cô chỉ một khoảng ngắn .
Aline đã nghĩ anh sẽ thương hại, cảm thông , an ủi cô... nhưng
cô chưa bao giờ nghĩ đến anh nổi cơn thịnh nộ. Cô đã không mong
đợi tia giận dữ cuồng dã trong mắt anh, cái nhăn mặt của một người
đàn ông gần như vượt ra ngoài giới hạn của sự tỉnh táo. " Em nghĩ
rằng khi em nói với anh về vết sẹo này thì anh sẽ bận tâm đến nó
sao, sẽ rời xa em sao, sẽ không còn muốn kết hôn với em à, em trả
lời đi?”
Choáng váng bởi phản ứng của anh, Aline hoảng hốt gật đầu, sợ
hãi trước cơn giận dữ của anh.
“Chúa ơi!”
Khuôn mặt anh đỏ bừng lên "Nếu tình trạng này đảo ngược, và
anh là người mang vết sẹo này? Em sẽ bỏ anh sao? "
"Không!" cô nói không kịp nghĩ.
"Vậy tại sao em lại nghĩ anh như vậy?" anh bực bội nói với cô.
Câu hỏi của anh làm cô không thể trả lời , cô thu mình lại trong
chiếc ghế to lớn vì kiệt sức. McKenna nghiêng người về cô, cơn
giận dữ của anh xẹp xuống khi nhìn cô, anh nói với giọng đau đớn “
Ôi! Aline…” anh ôm khuôn mặt cô trong tay mình, nhìn vào cô, cô
thấy mắt anh long lanh giọt nước mắt, nó làm cô xúc động tột bậc
chăm chú nhìn vào anh “ Em là một nữa của anh!” giọng anh khàn đi
“ Em tại sao lại đối xử với anh như thế này, em đã đặt chúng ta vào
địa ngục trong những năm qua với lý do nguyền rủa này sao?”