AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 117

“Mày sẽ không bao giờ thắng, khi mày không biết cách chơi. Mày vẫn
còn là một đứa trẻ con, phải không, Châu Báu? Thậm chí còn chưa thể
thành thạo một trò chơi đơn giản như cờ caro.”

Anh ta thậm chí sẽ không cố gắng hòa hợp với cô, cô nhận ra. Ngày
hôm qua, dưới con mắt giám sát của cha mẹ họ, không được tính.

“Tôi ghét anh!” cô hét lên với anh ta.

Anh cười chua chát. “Mày còn quá nhỏ để biết điều đó có nghĩa là gì, đồ
ngốc. Nhưng tao biết rõ điều đó”.

Cô ném chiếc đĩa của mình vào đầu anh. Tất nhiên, nó không trúng anh
ta. Cái đĩa, quá lớn và nặng, thậm chí không thể đến gần anh bằng sức lực ít
ỏi của cô, nó rơi lộp độp trên sàn. Nhưng đôi mắt anh ta nheo lại nhìn cô. Ý
định của cô đã rõ ràng. Anh ta thực sự bắt đầu vòng quanh bàn để bắt lấy
cô. Cô hét lên và chạy vòng qua phía bên kia của chiếc bàn và ra khỏi cửa.
Cô đã không ngừng chạy cho đến khi quay trở lại tầng trên, an toàn trong
phòng của mình.

Nhưng anh ta đã đuổi theo cô! Anh ta xông vào bên trong trước khi cô
kịp nghĩ đến việc khóa cửa, và trong vài giây, anh ta lôi cô ra ban công nhỏ
bên ngoài phòng và đẩy cô qua đó. Cô nghĩ rằng anh ta đang ném cô vào
chỗ chết! Cô sợ quá hét lên. Nhưng anh ta đã tóm chặt lấy mắt cá chân của
cô và treo ngược cô qua lan can.

Cô chưa bao giờ biết đến cơn thịnh nộ trước khi gặp Richard Allen.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ trải qua điều này trước đây. Sự sợ hãi thuần
túy. Cô tê liệt với nó khi anh ta giữ cô qua lan can đó. Anh ta không có đủ
sức để làm điều này đâu! Cô chắc chắn mình sẽ chết!

Cuối cùng khi kéo cô trở lại, anh ta bật cười trước khi chân cô trở lại sàn
ban công. “Mày gầy như tao nghĩ!”

Chiếc váy rộng của cô đã cố định lại trên cơ thể cô, nhưng nó đã lật
ngược lên khi anh treo cô qua lan can, che kín mặt và để lộ đôi chân trần và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.